Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 433: Cô cảm thấy mình như biến thành tiểu thư khuê các

Ngay sau đó Diệc Thanh Thanh đặt ít sách và ghi chép của mình lên kệ sách, dược liệu và hương liệu thì đặt ở quầy thuốc trong phòng làm việc.
Đồ đánh dấu được ở Tử Cấm Thành lần này đều đặt lên kệ nhiều ngăn.
Đệm giường trên giường Bạt Bộ và giường La Hán gì đó, dùng chính là hai bộ lắp ráp đạt được khi đánh dấu ra giường La Hán.
Kể từ đó khu nhà ở trong không gian tùy thân rộng mở hơn nhiều, ở trong sân còn có thể chạy bộ!
Diệc Thanh Thanh nằm trên giường Thiên Công Bạt Bộ trong nhà nhỏ của mình lăn hai vòng, lăn xong lại dậy nhìn khắc hoa trên giường, sau đó đi qua mở từng ngăn tủ cạnh giường, trống rỗng, chỉ có rương tiền và hộp sơn mạ vàng đựng trang sức.
Giường này quá đẹp, nằm ở phía trên đều cảm thấy giá trị con người tăng lên gấp bội!
Thưởng thức xong giường, lại đến bên bàn trang điểm có gương ở cửa sổ, cô ngồi lên thưởng thức trang sức của mình.
Cô cảm thấy mình như biến thành tiểu thư khuê các.
Có cô gái nào không nằm mơ thành chị gái nhỏ cổ đại tà váy nhẹ nhàng chứ?
Đống đồ nội thất khiến cô như đến niên đại xa xăm.
Chẳng qua cô thích nhất vẫn là phòng làm việc rộng rãi sáng ngời, rộng thoáng hơn phòng sinh hoạt trong nhà tranh lúc trước, tuy kệ sách không có nhiều đồ đặt lên, nhưng một ngày nào đó sẽ lấp đầy!
Cô còn dự định viết ra tất cả sách trung y trong hiệu thuốc của thầy Dịch ở hình thức dạy học kỹ năng ra!
Còn có sách nhang ở chỗ cô Bạch, đến lúc đó một kệ sách đầy sách cổ, bầu không khí học tập quá tuyệt!
Nhà mới có dụ hoặc quá lớn, khi đám Lý Mộng Tuyết đi lên gọi cô, cô mới đi làm chuyện chính: Xem bản đồ.
Vừa nghe có người gõ cửa, cô lập tức ra khỏi phòng bếp kiếm ít nước lau chân, sau đó mới ra khỏi không gian tùy thân, trở lại giường chật chội có treo rèm.
Trong lúc bận rộn Diệc Thanh Thanh âm thầm thề, có thời gian cô nhất định phải làm hai đôi giày để trong không gian tùy thân, khi vào không gian còn có giày mà đi!
Diệc Thanh Thanh vén rèm lên, ló đầu ra: “Tôi ở đây, vào đi!”
“Thu dọn xong chưa? Đi ăn cơm đi!” Lý Mộng Tuyết và Tiền Lai Lai cùng tiến vào.
“Cô cũng chọn giường trên sao? Trèo lên trèo xuống không phiền phức à?” Tiền Lai Lai nói.
“Ở giường trên sạch sẽ an toàn, kéo rèm người khác không quấy rầy đến mình.” Diệc Thanh Thanh nói: “Cô chọn giường dưới à?”
“Ừm, tôi chọn giường dưới bên trái sát cửa sổ, cách bàn học gần, dễ lấy đồ, rèm giường cũng dễ treo, Mộng Tuyết chọn vị trí giống cô.” Tiền Lai Lai nói.
“Lai Lai, tôi nghĩ cô cũng nên chọn giường trên đi, buổi chiều chúng ta đến trạm phế phẩm tìm xem có tấm ván gỗ vứt bỏ hay không, ghim thành giá để đồ hoặc làm bàn nhỏ kích cỡ phù hợp đặt ở đuôi giường. Như vậy vừa không chậm trễ ngủ, còn có thể đặt nhiều đồ, còn là của mình mình, bớt việc.” Lý Mộng Tuyết vừa nói vừa khua chân múa tay: “Cô ở giường dưới thì mỗi ngày đều có người ngồi trên giường cô, gặp phải bạn cùng phòng tệ thì rất phiền phức!”
“Vậy tôi đi đổi nhé?” Tiền Lai Lai cũng hơi do dự.
“Đổi đi đổi đi, thời gian vẫn còn sớm, cô đi chiếm giường ngủ trước, chúng tôi đi xem Linh Linh.” Lý Mộng Tuyết nói.
Diệc Thanh Thanh còn bàn với Lý Mộng Tuyết cẩn thận cách làm giá trang trí để đồ.
Đời trước cô chưa từng ở ký túc xá, không biết còn có thứ tốt như vậy, có thể làm tăng không gian ở giường trên, thậm chí còn có thể để được nhiều đồ.
Hai người xuống tới tầng hai, phát hiện Vương Linh Linh cũng chọn giường dưới, trải qua đề cử của Lý Mộng Tuyết, cô ấy cũng do dự.
Hiện giờ cô ấy sợ quen với người lạ, ngoại trừ mấy chị em tốt ở chung ra, cô ấy sợ gặp phải người mặt ngoài hiền lành trong lòng có ác ý như Lưu Xuân Hạnh.
Ở giường trên thanh tịnh hơn một chút cô ấy thực sự rất thích, nhưng mà “cây thang” kia, cô ấy nhìn cũng hơi sợ hãi, lo lắng mình không cẩn thận sẽ ngã xuống.
“Không sao đâu, cô trèo lên thử xem, thực ra khá tốt mà, nhìn hơi đáng sợ thôi, tôi và Thanh Thanh ở bên cạnh nhìn, sẽ không để cô bị ngã. Cho dù ngã thấp như vậy cũng sẽ bị thương, chú ý dẫm ổn định là được.” Lý Mộng Tuyết bày tỏ.
Diệc Thanh Thanh nỗ lực xem nhẹ bụi trên mông Lý Mộng Tuyết.
Trong sách viết, lần đầu tiên khi cô ấy trèo lên giường trượt chân, bị ngã dập mông, nhưng mà thực sự không có vấn đề gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận