Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 209: Mấy cô nói chuyện rất to có biết không

Lỗ tai dưới tay cô ấy, Tiền Lai Lai kêu oa oa, nhanh chóng giải thích:
“Các cô là ngọn lửa vĩnh viễn không tắt, khen các cô tình cảm mãnh liệt, rất tốt mà. Lời nói phải nghe theo hướng tốt, không thể để tâm vào chuyện vụn vặt.”
“Như vậy mới tạm được.” Lý Mộng Tuyết buông tha cho lỗ tai của Tiền Lai Lai.
Tiền Lai Lai nhanh chóng rời khỏi trận địa, đi tới bên cạnh Vương Linh Linh bổ sung một câu:
“Nhưng mà so sánh mà nói, tôi càng hi vọng có được tình yêu như bàn thạch của Thanh Thanh, an ổn dài lâu là tốt nhất.”
“…”
Gương mặt Diệc Thanh Thanh dần có xu thế đỏ bừng lên, thấy bọn họ càng nói càng sâu hơn, không nhịn được cắt ngang:
“Mấy cô nói chuyện rất to có biết không?”
Cô làm đương sự còn đang ở đây này!
“Đồng chí Tiền Lai Lai nói khá hay.” Vân Cô Viễn cảm thấy buồn cười nói một câu.
“Ha ha ha!” Vậy mà có lúc Vân Cô Viễn còn hủy đi đài của Thanh Thanh, quá hiếm lạ, Tiền Lai Lai cười to đắc ý với Diệc Thanh Thanh: “Người trong lòng của cô tán thành tôi kìa!”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Đồng chí Vân Cô Viễn cũng học hư!
Diệc Thanh Thanh làm bộ tức giận muốn véo thịt mềm chỗ eo cô.
Vân Cô Viễn chớp mắt, dịch một bước nhỏ lại gần cô.
Làm bộ véo trực tiếp biến thành tiếp xúc cách một tầng may mặc mỏng, bởi vì chênh lệch chiều cao, vừa vặn chạm vào tuyến nhân ngư của anh.
Diệc Thanh Thanh xấu hổ ngẩng đầu nhìn người khởi xướng Vân Cô Viễn.
Anh còn mặt mang ý cười cổ vũ cô.
Chuyện này bảo cô ra tay thế nào?
Chưa từng thấy người nào dán lại gần cho mình véo như thế!
Ngón tay cuộn tròn lại tạo thành nắm đấm, dùng chút lực đánh lên người anh một cái, nhỏ giọng oán hận một câu:
“Họa thủy!”
Cơ thể Vân Cô Viễn không có chút hoảng nào, cười càng thêm vui vẻ.
Nhân lúc mọi người đang nhìn hai bọn họ diễn, Trần Chí Hòa lén lút đi tới bên cạnh Tiền Lai Lai, vỗ bả vai cô ấy:
“Hai bọn họ ghép đôi chụp ảnh chung, hai ta, à không, ba chúng ta còn dư lại có chút không tốt lắm, hay là chúng ta cùng chụp một bức đi?”
Tiền Lai Lai nghe thấy thế bày tỏ không thể thua:
“Linh Linh, hai ta cũng chụp chung một bức đi, thuận tiện kèm theo người cô đơn là đồng chí Trần Chí Hòa này, thế nào?”
Vương Linh Linh nhìn Trần Chí Hòa lặng lẽ làm động tác cầu xin với cô ấy, lại nhìn Tiền Lai Lai không hề phát hiện ra, trong lòng phức tạp nói:
“Được.”
Nói một lúc lâu, người cô đơn chân chính chỉ có mình cô ấy.
Cô ấy phải đi hỏi cha mình một chút, nếu không cho cô ấy tìm đối tượng ở nông thôn, có thể tìm đối tượng ở thành phố cho mình sau đó đưa tới đây hay không.

Lúc này tuy phía trước nhiều người xếp hàng, nhưng trên cơ bản chỉ chụp một bức ảnh chung, sau đó rửa thành mấy bức, cho nên tốc độ rất nhanh.
Khi đám Diệc Thanh Thanh còn đang bàn bạc chụp như thế nào, rửa bao nhiêu bức, người phía trước đã chụp xong đến lượt bọn họ.
“Mấy cháu muốn chụp ảnh thế nào?” Thợ chụp ảnh đã sớm chú ý tới mấy bọn họ.
Khách hàng lớn mỗi người đều có xe đạp!
“Chúng cháu muốn chụp một bức ảnh chung bảy người, rửa làm 7 bức. Sau đó bốn cô gái bọn cháu cùng chụp một bức, rửa 8 bức. Cuối cùng là cháu và vị đồng chí nam này, cô gái này và đồng chí nam kia, còn có ba người còn lại chụp một bức ảnh chung, hai người rửa hai bức, ba người rửa ba bức là được.” Lý Mộng Tuyết nói số lượng chụp ảnh: “Tư thế tự chúng cháu phụ trách!”
Thợ chụp ảnh nghe thấy câu cuối cùng, nghĩ thầm là người thạo nghề sao?
Lần đầu tiên có người tới chụp ảnh nói mình tự bày tư thế, cũng tràn ngập hứng thú nói:
“Được rồi, vậy chúng ta chụp ảnh chung trước!”
Lý Mộng Tuyết hưng phấn kéo mấy người chạy tới trước bồn hoa:
“Nào, bày xe đạp như tôi nói lúc trước, phía dưới bốn chiếc xe đạp, để hai chiếc hai chiếc gần nhau hơn chút, ba chiếc trên bồn hoa thì hơi chếch chút…”
Bày xe đạp xong, cô ấy lại sắp xếp bọn họ bày tư thế.
“Linh Linh, cô đứng ở bên trái xe, lưng dựa vào xe đạp, sau đó đầu nhìn bên máy ảnh, thả lỏng chút. Thanh Thanh, cô đứng bên phải xe của cô, làm động tác này. Lai Lai, cô cũng đứng bên phải xe, nắm tay lái… Đồng chí nam…”
Chỉ huy mọi người bày tư thế xong, Lý Mộng Tuyết đứng phía trước nhìn một lát: “Ừm, hoàn mỹ!”
“Mộng Tuyết, xong chưa, tôi sắp không kiên trì được!” Tiền Lai Lai duy trì mỉm cười, cứng đờ nói.
“Xong rồi, duy trì!” Lý Mộng Tuyết nhanh chóng đứng vào vị trí của mình: “Bác à, có thể chụp rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận