Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 439: Mát xa

Ngay cả dì Hồ quản lý ký túc xá nam cũng hỏi thăm tin tức đối tượng của Diệc Thanh Thanh, có ý muốn chiếu cố nhiều hơn.
Khi tới cửa ký túc xá, bọn họ tách ra với dì Quan, lên tầng hai, Diệc Thanh Thanh bị đám chị em tốt chắn ở góc tường.
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Các cô làm gì thế?”
“Nhóc Thanh Thanh, cô thân thiết với dì Quan như vậy từ khi nào thế?”
Diệc Thanh Thanh gãi đầu: “Buổi sáng khi dọn dẹp phòng, nhìn thấy dì Quan đang quét dọn cầu thang, cho nên nói hai câu với dì ấy!”
Lý Mộng Tuyết cũng từng nhìn thấy dì Quan quét cầu thang, nhưng không biết đây là dì quản lý ký túc xá: “…”
Còn có thể nói gì chứ?
Tâm phục khẩu phục!
“Khụ khụ, trở về ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đi dạo trường học nữa!”
Diệc Thanh Thanh nói xong thì dẫn đầu chạy mất, luôn cảm thấy ánh mắt đám Lý Mộng Tuyết nhìn mình không thích hợp, chuồn mới là thượng sách.
Bước chân dài trên bậc thang, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng.
Ba đóa Kim Hoa còn lại thở dài, an ủi lẫn nhau: “Trở về ngủ đi, nhớ khóa kỹ cửa.”
Diệc Thanh Thanh chạy về phòng ngủ, cầm quần áo thay ra hôm nay đến phòng nước giặt sạch sẽ phơi ở hành lang, sau đó mới vào phòng khóa cửa lên giường.
Đến ruộng thu hoạch rau trước, rau xanh già sẽ không ăn được, dù sao hiệu quả của rào tre gia tốc là nhằm vào thực vật giai đoạn trưởng thành, khi rau xanh còn non ăn ngon, già rất khó ăn.
Hiện giờ ra vào không gian tùy thân không ổn định lắm, rau xanh này tạm thời không trồng, trồng rồi thì hái, có thể ăn rau củ tươi đúng là quá tốt.
Lần này cô trồng dâu tây, cà chua, dưa leo và dưa lê.
Không gian tùy thân tốt như vậy đấy, không cần suy xét nhiệt độ hoàn cảnh sinh trưởng, một gáo nước linh tuyền có thể giải quyết tất cả.
Dược liệu mọc cũng không tệ.
Bên kia trong rào tre gia tốc, cây ăn quả đã trưởng thành cao cỡ một người, Diệc Thanh Thanh lại rót nước linh tuyền cho chúng nó.
Ngay sau đó cô đi làm giày, làm một đôi dép lê, một đôi giày vải xuống ruộng làm việc.
Khi tiến vào không gian có giày mà đi, nếu không đột nhiên có người gọi, nếu cô ở trong không gian còn phải rửa sạch chân mới đi ra ngoài được, quá phiền phức.
Chuyện này tốt nhất là phải làm trước khi bạn cùng phòng tới, khoảng thời gian sau đó, trước khi thăm dò rõ ràng làm việc và nghỉ ngơi của mấy bạn cùng phòng, thì không được mạo hiểm tiến vào không gian tùy thân quá lâu.
Tuy có rèm che, nhưng nhỡ đâu có người đột nhiên vén rèm lên xem, trong tình huống không kịp đề phòng thực sự rất nguy hiểm, vẫn nên nhìn kỹ hẵng nói.
Đặc biệt là trong tình huống không có giày, càng chậm trễ thời gian.
Cho nên tối hôm nay cô dành thời gian học tập thường ngày để làm giày, có gấp ba thời gian mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi ngủ.
Cất giày xong, cô ngáp một cái ra khỏi không gian tùy thân.
Chăn quen thuộc, giường đệm xa lạ, Diệc Thanh Thanh nằm còn cảm thấy có chút không quen lắm.
Cứng rắn lạnh như băng không ấm áp như giường đất trong thôn, nghi ngủ còn đang suy nghĩ ngày mai mua túi chườm nóng về, nếu không thời tiết lạnh hơn, không có giường đất làm ấm ngủ quá chịu tội.
Cũng may hiệu quả của an thần hoàn đủ cường đại, tuy cảm thấy chăn không quá thoải mái, nhưng chất lượng giấc ngủ vẫn rất tốt.
Ngủ khoảng bốn tiếng tự nhiên tỉnh, tiến vào hình thức dạy học kỹ năng bắt đầu học tập buổi sáng như thường ngày.
“Cốc cốc!” Có người gõ cửa.
Lúc này học tập của Diệc Thanh Thanh đang tới giai đoạn kết thúc, nghe thấy âm thanh vội vàng ra ngoài, ngồi dậy.
“Có người không? Mở cửa đi!”
Ngoài cửa truyền tới âm thanh mở khóa: “Sao lại khóa trái nhỉ?”
“Tới ngay!” Diệc Thanh Thanh nhanh chóng mặc áo vào, trèo xuống giường, đi dép lê, chạy như bay đi mở cửa.
“Cô đang ngủ à?” Người tới nhìn thấy Diệc Thanh Thanh còn đang cài cúc áo khoác, tóc còn tán loạn thì vội vàng lùi về sau một bước đẩy người phía sau sang một bên: “Cha, lát nữa cha hãy tiến vào!”
Nói chuyện là cô gái cắt tóc ngắn, đi giày da nhỏ, thoạt nhìn gia cảnh không tệ lắm, còn có cha mẹ đi cùng, mang theo không ít đồ.
“Ừm, tôi tới sớm, hôm qua đã tới, buổi tối ngủ nên khóa cửa.” Diệc Thanh Thanh cài cúc áo cuối cùng vào, nhường đường: “Tôi xong rồi, cô bảo chú dì vào đi!”
“Chào cô, tôi tên là Tống Hòa Mỹ, Tống trong từ Đường Thi Tống, Hòa Mỹ trong hòa hòa mỹ mỹ.” Cô gái tóc ngắn tiến vào xong, chủ động giới thiệu bản thân.
Diệc Thanh Thanh cũng nói: “Tôi là Diệc Thanh Thanh, Diệc trong bất diệc thuyết hồ, thanh trong thanh tịnh.”
“Bạn học Thanh Thanh là người Đông Bắc sao?” Mẹ Tống hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận