Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 813: Đang cười cái gì?

“Em nói thật ư?” Sở trưởng Hàn nói.
Không phải là ông ấy ngăn cản hậu bối kết hôn, chẳng qua cảm thấy người trẻ tuổi mới kết hôn, luôn sẽ có chút mới mẻ, khó tránh khỏi bị phân tâm, ảnh hưởng tới công việc.
Vào lúc quan trọng như thế ông ấy không dám nhả ra, nhưng nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ học tập, thậm chí hoàn thành vượt mức, vậy cho cô nghỉ mình cũng yên tâm.
Diệc Thanh Thanh vừa thấy ông ấy bị hấp dẫn, vội vàng gật đầu:
“Chuyện này là thật! Nhưng mà thầy cũng phải kiềm chế một chút, không thể hố người ta như trước, bố trí một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành.”
“Tôi là hạng người như vậy sao?” Vẻ mặt sở trưởng Hàn chính trực nói.
Diệc Thanh Thanh mỉm cười: “Thầy không phỉ.”
“Như vậy mới đúng chứ, tôi cũng không bố trí nhiều cho em, nhiệm vụ chỉ có một tờ giấy.” Sở trưởng Hàn nói, rút một tờ giấy ra bắt đầu viết.
Tờ giấy kia nhìn không to, nhưng mà Diệc Thanh Thanh không dám yên tâm.
Bởi vì sở trưởng không dùng giấy ô vuông chuyên dụng của viện nghiên cứu, mà dùng một tờ giấy trắng tinh, chắc chắn là có gì đó mờ ám.
Quả nhiên, chữ viết quá nhỏ.
“Sở trưởng, chữ viết của thầy đều phải dùng kính lúp mới đọc được.” Diệc Thanh Thanh nói với vẻ khoa trương.
“Vậy dùng kính lúp xem.” Sở trưởng Hàn nói.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Nửa tiếng sau, vẻ mặt Diệc Thanh Thanh như đưa đám, cầm một tờ giấy tràn đầy ra khỏi văn phòng sở trưởng.
Đợi đến hành lang của văn phòng sở trưởng, ủ rũ trên mặt lập tức biến mất!
Tuy sở trưởng thật sự không lưu tình, chữ viết siêu cấp nhỏ, nhưng tốt xấu gì hai mặt cũng không tràn đầy.
Dựa theo phỏng đoán của cô, nhiệm vụ trên giấy dựa theo hiệu suất học tập và làm việc gấp hai ngày xưa của cô bố trí, sở trưởng Hàn đúng là coi trọng cô.
Nhiệm vụ phía trên phần lớn đều là tài liệu thí nghiệm các loại trong sở, còn có luận văn liên quan công khai trên quốc tế hiện giờ, cùng với cơ cấu nghiên cứu dược vật của quốc gia sắp đi cùng với tình báo của nước tham dự.
Lượng tin tức rất lớn, những thông tin ày cần cô đọc kỹ thậm chí ngâm nga, khiến trong lòng hiểu rõ.
Ngoại trừ chuyện này còn có một số vấn đề khác, cuối cùng là phần công việc thuộc về dự án mà cô đang tham dự.
Có lẽ sở trưởng Hàn thật sự suy xét chuyện cô nói trí nhớ của mình tốt vào, bố trí nhiều tài liệu như thế, nhưng mà có lẽ cũng không chân chính tin tưởng cô nói đã thấy qua là không quên được, một xu một cắc đều không khuếch đại.
Cho nên dưới cái nhìn của Diệc Thanh Thanh, phàn danh sách nhiệm vụ này còn tương đối nhẹ nhàng.
Cho dù cô không lợi dụng chênh lệch thời gian trong hình thức dạy học kỹ năng, chỉ cần tan làm muộn mấy tiếng, mấy tháng dư lại cô cũng đủ tích cóp ra hai ba ngày nghỉ.
Dùng chênh lệch thời gian trong hình thức dạy học kỹ năng, dùng hết toàn lực, cô có thể tích cóp hơn nửa tháng kỳ nghỉ.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh không dám lập tức dốc hết sức lực, nếu không sau này gặp tình huống cùng loại, còn muốn dùng biện pháp này tích cóp kỳ nghỉ chỉ sợ khó khăn.
Vẫn nên giữ lại một chút, không thể để sở trưởng lập tức sờ thấu trình độ của cô.
Cô tính sau này định thời gian tăng ca muộn một chút, tích cóp ra một tuần kỳ nghỉ, như vậy mới có thể hưởng thụ cuộc sống kết hôn, mà không phải vội vàng cho qua.
Sau khi trở về Diệc Thanh Thanh phân chia từng nhiệm vụ, sắp xếp thời gian hoàn thành tương ứng.
Tính ra như vậy, có khả năng bắt đầu từ ngày mai, mãi đến khi hoàn thành nhiệm vụ cô đều phải tăng ca đến 10 giờ mỗi ngày.
Nhưng mà có thể tham dự hôn lễ tập thể với chị em, không có thất hẹn, tăng ca nhiều hơn cũng đáng giá.
Dù sao cả đời này, cô cảm ơn nhất ba chuyện: Một là trở thành con của cha mẹ, hai là yêu nhau với A Viễn, ba là gặp được mấy chị em ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Tình thân, tình yêu, hữu nghị đều viên mãn, đều là những thứ cô từng khát vọng nhưng vô duyên có được.
Mà thời khắc quan trọng như kết hôn, dưới sự chứng kiến của người thân, cùng đám chị em gả cho người yêu của mình, đối với Diệc Thanh Thanh mà nói, hôn lễ như vậy mới phù hợp với hai chữ viên mãn, có lẽ bỏ lỡ cô sẽ tiếc nuối cả đời.
Cuối cùng bây giờ cũng có thể thực hiện được!
Nghĩ tới đây, cô viết hàng chữ phía cuối bảng biểu: “Ngày 12.12 – ngày 18-12: Kết hôn.”
Viết kế hoạch xong, trong lòng Diệc Thanh Thanh hiểu rõ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận