Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 806: Cầu một bức thư pháp 1

Thấy những người khác đều có dáng vẻ kinh ngạc, cô lại nói:
“Hiện giờ 100 loại thuốc, chúng ta đã hoàn thành 60 loại, 40 loại còn lại có 30 loại tôi biết, có thể dạy mọi người, nhiều nhất nửa năm chúng ta có thể hoàn thành học tập 30 loại thuốc này. 10 loại còn lại chúng ta phân công nhau hợp tác, thử nghiệm phương pháp trên tài liệu, dùng biện pháp nguyên thủy loại bỏ chỉ dẫn sai lầm, cuối cùng đạt được kết quả chính xác. Nửa năm này mọi người cùng nhau hợp tác, 10 loại cuối cùng còn không thể hoàn thành sao? Tôi không tin chúng ta thử nghiệm hết tất cả khả năng trên tài liệu một lần, còn không tìm ra đáp án chính xác!”
“30 loại phía sau cô đều biết ư?” Trần Chân đưa ra kiến nghị kinh ngạc, anh ta vốn chỉ muốn khiến mọi người đang buồn rầu dấy lên tinh thần, không nghĩ tới thật sự thấy được hi vọng.
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Lần này chúng ta cùng tiến cùng lùi, tôi không viết kế hoạch nhiều như trước nữa, tôi sẽ dạy từng loại, mọi người học từng loại!”
“Được!” Trần Chân gật đầu: “Không chỉ mình cô, chúng ta học được trước, cũng phải cùng nhau giúp đỡ bạn học sau, cùng nhau cùng tiến cùng lùi!”
“Cùng tiến cùng lùi!”

Toàn bộ phòng thí nghiệm tràn ngập tiếng tung hô của bọn họ, âm thanh truyền tới tầng lầu khác.
Các tiền bối không hiểu gì: “Đám hậu bối đúng là tràn ngập tinh thần, giữa trưa không nghỉ ngơi, kêu khẩu hiệu gì thế?”
Các tiền bối trong sở nghiên cứu không phát hiện, Trần Giang Minh xem qua tài liệu của 10 loại thuốc cuối cùng xong, cũng rất yên tâm.
Thậm chí mỗi ngày nhìn đám người mới dưới dẫn dắt của Diệc Thanh Thanh, vững bước hoàn thành chế tạo thuốc, đều chưa từng sinh ra ý tưởng bọn họ có khả năng hoàn thành danh sách này.
Bởi vì Diệc Thanh Thanh có thể học được chế tạo 30 loại thuốc vượt mức quy định trong trường, nhưng mà cô tuyệt đối không có khả năng nắm giữ 10 loại thuốc cuối.
10 loại thuốc này, ở trong nước chỉ có viện nghiên cứu dược vật mới có phương pháp chế tạo càng tỉ mỉ, không có khả năng tìm được tài liệu liên quan từ bên ngoài, trừ phi bọn họ có thể tiếp xúc với đơn vị liên quan đến dược vật ở nước ngoài.
Nhưng mà trúng tuyển đại học, tiến vào viện nghiên cứu làm việc, đều thẩm tra chính trị từng tầng, bọn họ căn bản không có quan hệ phương diện này.
Loại chắc chắn này, mãi đến ba tháng sau, sau khi người mới đi làm nửa năm mới bắt đầu dao động.
Trong nửa năm bọn họ hoàn thành học tập và điều chế 90 loại thuốc Trần Giang Minh đều không có kinh ngạc, bởi vì năng lực của Diệc Thanh Thanh thật sự rất mạnh.
Nhưng mà khi bọn họ nộp lên kế hoạch điều chế 91 loại thuốc, bắt đầu phân công hợp tác, mỗi người phụ trách thử nghiệm phương án điều chế trên tài liệu, ông ấy mới phát hiện mình xem nhẹ bọn họ.
Trong phòng họp của sở nghiên cứu.
Trần Giang Minh báo cáo hành động vĩ đại của người mới xong, mọi người trong phòng họp im lặng.
Các tiền bối muốn xem trò hay phát hiện bệ của mình có khả năng bị hủy, bọn họ không thể quát đám nhãi ranh nhà buôn dừng lại, đúng là nghẹn khuất.
“Lúc này hay rồi, bọn họ còn thật sự có khả năng hoàn thành, nếu hoàn thành, chỉ sợ khổ tâm bồi dưỡng tinh thần nghiên cứu cho bọn họ của chúng ta là uổng phí, thậm chí còn có khả năng phản tác dụng.” Phó sở trưởng Ngô oán trách, trên mặt lại không có chút biểu cảm sốt ruột tức giận, nói xong thì nhìn bạn già của ông ấy.
10 loại thuốc cuối cùng là ông ấy thêm vào, lúc ấy còn cảm thấy không có sơ hở gì, nếu không phải trong phòng họp có nhiều người như thế, nên để lại chút mặt mũi cho bạn già, ông ấy đều đã cười to.
Sở trưởng Hàn trừng người nào đó xem náo nhiệt không chê chuyện lớn một cái, bất chấp tất cả:
“Nếu bọn họ thật sự hoàn thành, vậy chúng ta đổi hứa hẹn thì thế nào? Nắm giữ điều chế thuốc này, vốn có thực lực thăng thành nhân viên nghiên cứu. Còn tinh thần của nhân viên nghiên cứu, đến lúc đó phân đến dưới tay chúng ta, chúng ta lại lo lắng nhìn chằm chằm, tương lai vẫn là người trẻ tuổi, huống chi bọn họ hợp tác nghiên cứu 10 loại thuốc cuối cùng cũng chưa chắc không có độ khó nghiên cứu.”
Nói xong ông ấy bưng chén trà của mình lên: “Chút chuyện như vậy, đâu đáng giá mở họp? Tan họp đi!”
Phó sở trưởng Ngô: “…”
Nói giống như người gọi mọi người tới mở họp không phải là ông ấy, người này đúng là càng già càng đáng ghét!
“Họ Hàn, ông đợi tôi với…” Phó sở trưởng Ngô cầm chén trà đuổi theo.
Mấy nhân viên nghiên cứu khác nhìn thấy hai lãnh đạo đều rời đi, cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Một đám người mới này đúng là đủ ầm ĩ!”
“Nhưng mà nếu thật sự có thể hoàn thành bản danh sách kia, đúng là không đơn giản, lúc trước chúng ta bị hố thảm như thế mà? Bọn họ còn tăng thêm độ khó, các ông không thấy 10 loại thuốc cuối cùng đâu, sở trưởng Hàn nhìn chằm chằm tôi làm, quá đáng sợ!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận