Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 254: Đào rau dại

Vừa nghe nói phải làm rau dại nấm, Tôn Lai Đệ đào rau dại nhanh nhẹn nhất ưỡn ngực, bà ta là người đào rau dại nhanh nhất, chuyện này là bà ta chủ lực.
Cuối cùng Diệc Thanh Thanh cũng không thể nổi bật nữa sao?
Tôn Lai Đệ tự thấy năng lực đào rau dại của mình quan trọng hơn mì cắt khúc nổi bật nhất thời của Diệc Thanh Thanh nhiều, Diệc Thanh Thanh chỉ là cô gái từ thành phố tới, e rằng còn không biết rau dại nào có thể ăn!
Bà ta không nhịn được nói:
“Cá chạch thì sao? Không phải thanh niên trí thức Diệc biết nấu cá chạch sao? Hay là ngày mai nấu cho mọi người nếm thử đi?”
Diệc Thanh Thanh nhìn bà ta một cái: “Tôi biết làm nhưng không biết bắt, hay là thím Tôn giúp tôi nhé?”
“Tự cô phải làm, đương nhiên là tự cô phải bắt rồi!” Tôn Lai Đệ hừ một tiếng.
Thím Quế Hoa vỗ bàn:
“Tôn Lai Đệ, có phải dựa theo đạo lý này của bà, bà đi đào rau dại, ngày mai nấu đồ ăn trộn rau dại một mình bà nấu hay không?”
Lúc này Tôn Lai Đệ mới hành quân lặng lẽ, còn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Cô ta biết rau dại sao? Đào rau dại không trông cậy vào được cô ta!”
Diệc Thanh Thanh cười nói: “Rất xin lỗi, lại khiến thím thất vọng rồi, cháu thật sự biết!”
Ba người cõng sọt đi tới sau núi, khi bắt đầu đào rau dại Tôn Lai Đệ đều lén liếc Diệc Thanh Thanh, không nghĩ tới Diệc Thanh Thanh thật sự biết, còn đào nhanh hơn bà ta.
Bà ta lập tức âm thầm khích lệ, thanh danh đào rau dại số một của bà ta tuyệt đối không thể ném đi!
Đương nhiên là Diệc Thanh Thanh biết bà ta đang so với mình, lúc trước cố ý đào nhanh như vậy còn không phải là vì muốn bà ta đừng chỉ lo nhìn mình, nhanh làm việc sao.
Dù sao rau dại này không thể để lâu, hôm nay hái ngày mai phải nấu ăn luôn, cùng lắm là để cả đêm, cho nên mỗi ngày cần đi đào rau dại.
Tổng sản lượng đạt tới mức độ nhất định là được.
Tôn Lai Đệ nỗ lực nhiều, cô và thím Quế Hoa, thím Đông Mai sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đào một lát mấy người tản ra, sau đó Diệc Thanh Thanh thấy được phân gà rừng trên đất.
Cô lần theo dấu vết đi tìm, quả nhiên thấy được một con gà mái đang ấp trứng.
Cô nhìn bốn phía một lát, xung quanh đã không có người khác, cô thậm chí còn mở hình thức dạy học kỹ năng kiểm tra một lát.
Nếu xung quanh có người nhìn, cô lựa chọn tiến vào hình thức dạy học kỹ năng mà nói, hệ thống đánh dấu sẽ cho cô một nhắc nhở, kiến nghị cô không tiến vào trong tình huống có người đang quan sát.
Diệc Thanh Thanh coi thứ này thành Thần Khí tránh bị rình coi.
Cô kéo cung tên lên liền mạch lưu loát.
Cất cung săn, chạy tới nhặt gà rừng cho vào ba lô.
Dư lại còn có năm quả trứng gà rừng.
Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát, cô ôm trứng gà vào lòng, không cho vào không gian tùy thân.
Tôn Lai Đệ đang nói không thấy bóng dáng Diệc Thanh Thanh, có phải là chạy đến chỗ nào lười nhác hay không.
Diệc Thanh Thanh lập tức trở về, cô làm bộ không nghe thấy lời Tôn Lai Đệ nói, bà ta chỉ dám nói bậy mấy lời không đau không ngứa như thế.
“Thím Quế Hoa, thím Đông Mai, cháu mới thấy một con gà rừng, không bắt được gà rừng nhưng phát hiện tổ của nó, nhặt được năm quả trứng gà! Ngày mai có thể nấu thêm canh trứng cho mọi người!”
Vừa nghe nói có gà rừng, mấy người đều ló đầu qua xem.
“Ha ha, đúng là trứng gà kìa!” Thím Quế Hoa nhìn thoáng qua nói.
Tôn Lai Đệ cảm thấy mặt mình bị vả bốp bốp, vừa rồi còn nói người ta đi lười biếng, quay đầu lại người ta nhặt năm quả trứng về.
Mấy quả trứng này nấu thành canh không đủ cho mỗi người ăn một miếng trứng, nhưng tốt xấu gì cũng là trứng gà, cho dù chỉ có một ít cũng là trứng mà!
“Động vật trên núi không dễ bắt, vừa nghe thấy tiếng động sẽ chạy. Vận may của cháu không tệ, gặp được gà mái đang ấp trứng, gà có thể chạy nhưng trứng không chạy được!” Thím Đông Mai cũng nói.
Thanh niên trí thức Tiểu Diệc này ấy à, là người có phúc khí!
Bà ấy gả đến thôn Hưởng Thủy nhiều năm như vậy, lên núi đào rau dại đánh củi vô số lần, chưa từng nhặt được một quả trứng nào.
Tuy chuyện cô nhặt được trứng là bình thường, người khác cũng từng nhặt được, nhưng thanh niên trí thức Tiểu Diệc mới tới bao lâu?
Đào rau dại còn chưa đào được hai sọt, cô đã nhặt được một ổ trứng.
Diệc Thanh Thanh để trứng ở bên ngoài đơn thuần là cảm thấy mọi người thu hoạch vụ thu quá khổ, vì an toàn của bản thân, chuyện khác cô không chi viện được, nhưng mà người nào cũng có cơ hội nhặt được trứng gà không có tai họa ngầm gì, hoàn toàn có thể lấy ra.

Bạn cần đăng nhập để bình luận