Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 141: Cao Ứng Hòa

Lý Mộng Tuyết đành phải tiếp tục ngồi xe Jeep, nhưng mà khi xuất phát cô ấy vẫn cầu xin Cao Ứng Hòa:
‘Có thể lái xe chậm một chút được không? Tôi sợ anh ấy không theo kịp.’
Cao Ứng Hòa gật đầu, cô gái nhỏ này đúng là biết thương người ta, dù sao công an tới cũng cần thêm thời gian, nên nhanh chóng giảm tốc độ xe.”
Nội dung trong tiểu thuyết viết tới đây thì tạm thời không còn nội dung mới, chắc là ở trên đường không có chuyện gì xảy ra đáng giá nhắc tới.
Diệc Thanh Thanh thật sự quỳ với Trịnh Hiểu Long, lúc này để cô gái mình thích trên xe người đàn ông khác, mình thì đạp xe kiểu gì cũng không đuổi kịp, sau này cô gái mình thích thật sự thành của người khác, đây là khác biệt giữa thanh niên và đàn ông!
Người đầu yêu tràn ngập nhiệt huyết, tất cả đều là xúc động, nhiệt liệt nhưng không lỗ mãng, không màng tất cả.
Người sau yêu bao dung ổn trọng, lại càng có cảm giác an toàn.
Nói không rõ ai càng tốt hơn, nhưng có đôi khi tình yêu chính là bị những thứ không suy nghĩ chu toàn cọ xát dẫn tới mất sạch.
Lúc này tình cảm của Lý Mộng Tuyết đối với Trịnh Hiểu Long là thật, nhưng tương lai đụng vào điểm mấu chốt của cô ấy, mang tới quá nhiều cảm xúc mặt trái và phiền phức cho cô ấy, cô ấy sẽ nhanh chóng bứt ra.
Trịnh Hiểu Long ấu trĩ thì ấu trĩ, rõ ràng năng lực còn chưa tới mức độ, bản thân cũng chưa thể thoát khỏi ảnh hưởng của gia đình, cũng bị cưỡng ép đính hôn.
Vì trốn tránh mà xuống nông thôn, lại còn trêu chọc cô gái khác vào lúc này, tự cho là mình có thể xử lý tốt quan hệ hai bên, thực ra chỉ đang trốn tránh mà thôi.
Có lẽ cuối cùng Trịnh Hiểu Long vẫn không thể tránh thoát được vận mệnh làm nam phụ.
Tuy Diệc Thanh Thanh biết những chuyện này, nhưng cô không muốn nhắc nhở Lý Mộng Tuyết hay Trịnh Hiểu Long, cho dù hiện giờ bọn họ xem như là bạn không tệ.
Bởi vì chuyện tình cảm không thể nói rõ.
Cho dù Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long không đi tới bước cuối cùng, Lý Mộng Tuyết cũng không hối hận, cô ấy chính là người dám yêu dám hận như vậy.
Khi thích thì thích, cảm thấy không vui thì hai người chia tay.
Quá khứ cũng rất có ý nghĩa, cho dù tốt xấu.
Đối với Trịnh Hiểu Long mà nói, khoảng thời gian này cũng có thể khiến anh ta thành thục lên.
Đối với Lý Mộng Tuyết mà nói, tuy khoảng thời gian này không có kết quả tốt, nhưng lúc trước cũng mang tới thể nghiệm tốt đẹp cho cô ấy.
Cho nên Diệc Thanh Thanh tính toán khoanh tay đứng nhìn, mặc chuyện này phát triển, mình làm quần chúng ăn dưa là được.

“Cốc cốc!” Cửa phòng lại bị gõ vang lên.
Là Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa.
“Thanh Thanh, đồng chí Trịnh đi tìm Mộng Tuyết, chúng ta có đi giúp đỡ không?” Tiền Lai Lai nói: “Đã muộn thế này, mong là không xảy ra chuyện gì.”
Diệc Thanh Thanh đã sớm thấy được tình hình phát triển qua cuốn tiểu thuyết kia, nhưng làm quần chúng ăn dưa đủ tư cách, chỉ nhìn nội dung của cuốn tiểu thuyết đâu được, có điều kiện cần xem diễn ở hiện trường.
Hơn nữa lúc này có khả năng xe của nam chính đã tới cửa thôn, cũng không uổng công chuyện gì.
Trong lòng xao động, cô nói chắc như chém đinh chặt sắt: “Đi!”
“Vậy chúng tôi cũng về lấy xe đạp.” Tiền Lai Lai nói.
“Anh đi không?” Trần Chí Hòa hỏi Vân Cô Viễn ngồi đối diện.
Vân Cô Viễn gật đầu.
Trong bát còn cơm chưa ăn xong, tạm thời để đó đã.
Mấy người đẩy xe tới khu thanh niên trí thức, lái xe đến sườn núi nhỏ chỗ cửa khu thanh niên trí thức thì thấy trên đường có hai đèn xe, đang chậm rãi đi tới khu thanh niên trí thức.
Đây không phải là nam nữ chính trở về sao?
“Đó là ô tô ư?” Tiền Lai Lai giật mình hỏi.
Trần Chí Hòa gật đầu: “Có lẽ là xe Jeep quân dụng.”
“Hả? Muộn như vậy, sao các cô lại ra đây?”
Xe đỗ ở dưới sườn núi, Lý Mộng Tuyết hỏi bọn họ.
“Còn có thể thế nào, đi ra ngoài tìm cô! Sao cô lại ngồi xe này trở về thế?” Tiền Lai Lai nhìn thoáng qua đồng chí nam mặc quân trang, đây là chỗ dựa sau lưng Mộng Tuyết đúng không!
“Cảm ơn mọi người quan tâm tôi, trên đường về xảy ra chuyện, lát nữa sẽ nói tỉ mỉ với các cô. Vị này là ân nhân cứu mạng của tôi, cũng là cháu trai của trưởng thôn, lần này đi theo tôi tới lấy vật chứng.” Lý Mộng Tuyết giải thích xong lại nói với Cao Ứng Hòa: “Đồng chí Cao, đi cùng hay anh ở đây đợi tôi mang tới?”
Đường dưới sườn núi không dễ đi, xe không lái vào được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận