Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 208: Chụp ảnh chung

Dùng tư thế quy củ nhất, cũng nghiêm túc nhất tạo ra ảnh chụp có tình cảm nhất.
Ảnh chụp này sẽ được chủ nhân trân quý, hay là kẹp trong trang sách, đặt trong khung ảnh, hoặc là gửi cho người thân bạn bè, cho dù là loại nào đều là thường xuyên được lật xem.
Khoảng cách giữa người với người trở nên gần gũi hơn dựa vào nhìn đi nhìn lại những kỷ niệm.
Trái lại ảnh chụp ở đời sau, bởi vì số lượng quá nhiều, cơ hội lật xem ít đi, người ta chỉ ghi lại và ít khi nhớ lại.
Chụp ảnh lưu niệm, chữ niệm mới là quan trọng nhất!
“Đừng nhìn, chúng ta xếp hàng trước đi!”
Khi mấy người vây quanh phía trước sạp chụp ảnh xem, Tiền Lai Lai nhìn thấy lại có mấy người đứng phía sau đội ngũ xếp hàng chụp ảnh, vội vàng gọi Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết.
Sau khi nói xong, thì kéo Vương Linh Linh dẫn đầu chạy qua bên đó.
“Tới ngay đây!” Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết thu hồi ánh mắt nhìn ảnh chụp, cũng đi theo qua.
Nhân dịp đợi xếp hàng, mấy bọn họ bàn bạc lát nữa sẽ chụp thế nào.
“Đầu tiên là bảy chúng ta phải cùng nhau chụp một bức ảnh chung, kèm theo xe đạp, trông rất uy phong.” Tiền Lai Lai dẫn đầu nói.
Trọng điểm là phải kèm theo xe đạp.
Đồ vật trông có tiền như vậy bày ở phía sau làm bối cảnh, như vậy quý khí hơn bối cảnh bồn hoa nghìn bài một điệu so với người khác nhiều.
“Chuyện này cần thiết!” Lý Mộng Tuyết cũng nói, có tâm tư chụp ảnh còn không phải là vì muốn ghi lại dáng vẻ uy phong của bảy người sao?
Cô ấy còn bổ sung:
“Chúng ta bày bốn chiếc xe dưới bồn hoa, bên trên bồn hoa bày ba chiếc xe, tôi dạy các cô bày tư thế, chụp ra chắc chắn độc nhất vô nhị, siêu cấp đẹp!”
Chụp ảnh cô ấy là chuyên nghiệp!
Nổi bật ngày hôm nay bọn họ định chắc rồi!
Phương diện này Diệc Thanh Thanh vẫn rất tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của cô ấy, kiếp trước người ta làm bên phương diện này:
“Giao cho cô!”
“Bốn chúng ta chụp chung một bức đi, tôi muốn rửa hai bức, mình giữ lại một bức, lại gửi về nhà một bức.” Vương Linh Linh nói.
Cô ấy muốn cho người trong nhà nhìn xem bạn cô ấy mới quen, ảnh chụp chung bảy người có đồng chí nam, gửi về nhà không tiện giải thích, ảnh chụp bốn người tương đối thích hợp.
“Đó là đương nhiên, bốn đóa Kim Hoa chúng ta cần phải có một bức ảnh tổ hợp mấy chị em, đến lúc đó viết ở mặt trái bốn đóa Kim Hoa chụp ngày nào tháng nào năm nào ở đâu, sau này cho con chúng ta xem lúc trước mẹ bọn họ đẹp cỡ nào!”
Lý Mộng Tuyết giơ hai tay tán thành, còn hỏi ba đồng chí nam: “Bốn chúng tôi chụp chung, ba anh có muốn chụp chung với nhau không?”
Ba người nhìn nhau một cái, biểu cảm tràn ngập từ chối, Trịnh Hiểu Long nói:
“Bọn anh có ảnh chụp chung là được, nhưng mà Mộng Tuyết, anh muốn có ảnh chụp riêng của hai chúng ta.”
“Được!” Lý Mộng Tuyết vốn muốn chụp với anh ta, có ảnh chụp chị em tốt, ảnh chụp tình nhân cũng không thể thiếu.
Vân Cô Viễn vừa định nói chuyện, Diệc Thanh Thanh giành trước nói: “A Viễn, hai chúng ta chụp chung một bức đi!”
Nếu đã nói rõ với anh, cũng biểu lộ nhiệm vụ trọng điểm, cùng với mục tiêu tương lai, hiện giờ hai người một lòng, Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình không cần lại ngượng ngùng xoắn xuýt, chuyện gì cũng đợi anh chủ động nữa.
Anh cho mình cảm giác an toàn, mình cũng nên cho anh cảm giác an toàn, tránh cho anh luôn hèn mọn, cẩn thận như vậy.
Tình cảm là từ hai phía.
“Được.”
Hai người nhìn nhau cười, một người trong mắt giống như có ánh nắng ấm áp vào đông, một người trong mắt đựng đầy ánh sáng trời sao.
“Chậc chậc chậc, các cô có cảm thấy đồng chí Vân Cô Viễn thoạt nhìn dễ gần hơn trước không ít không?” Tiền Lai Lai dán sát vào Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh nói chuyện.
Những lời này nhận được tán thành của Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh.
Lý Mộng Tuyết nói: “Đây gọi là băng sơn vạn năm gặp được mặt trời nhỏ có thể hòa tan.”
Vương Linh Linh gật đầu: “Tôi cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy nhìn hai bọn họ đứng chung một chỗ, không làm gì, nhưng lại có loại cảm giác an ổn, đặc biệt kiên định.”
“Không sai, tình yêu của Mộng Tuyết và đồng chí Trịnh Hiểu Long như ngọn lửa nóng cháy, thấy được mãnh liệt, hai bọn họ giống như bàn thạch kiên cố, an tĩnh kiên định.” Tiền Lai Lai tổng kết.
Vương Linh Linh vô cùng tán thành: “Lai Lai cô nói thật sự hay quá, chính là ý này!”
Lý Mộng Tuyết nghĩ lại lời Tiền Lai Lai nói, mặt ngoài còn rất bình thường, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì có chút không thích hợp, nắm lấy lỗ tai của Tiền Lai Lai nói:
“Lai Lai, không đúng rồi, dựa vào cái gì tôi và Hiểu Long là ngọn lửa, cháy sạch thì không còn, Thanh Thanh và Vân Cô Viễn là bàn thạch, rất chắc chắn? Đổi so sánh cho bọn tôi, nhanh lên!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận