Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 200: Rất nghiêm trọng

“Dù sao nhìn rất nghiêm trọng, không xuống giường được!” Trưởng thôn nói.
Không quan tâm anh ta thật sự nghỉ bệnh hay không, đời này con gái của Cao Vi Dân này sẽ không có quan hệ gì với anh ta.
Diệc Thanh Thanh đánh giá e rằng bị bệnh là không giả.
Hôm trước trời mưa to, sau khi mọi người tan làm còn chưa đi xa, rất nhiều người bị dầm mưa.
Hôm nay còn có không ít người ho khan.
Hiện giờ nhiệt độ giữa ngày và đêm vốn có chênh lệch lớn, ướt đẫm bị gió lạnh thổi, không cảm mạo mới lạ.
Dựa theo lời Triệu Phương nói, e rằng hôm trước Lư Tiên Tiến gặp mưa bị xối không ngắn.
Anh ta đi làm gì, Diệc Thanh Thanh không cần nghĩ cũng đoán được, chắc chắn là đi tìm Cao Tiểu Hương giải thích.
Bị bệnh cũng tốt, cũng là giáo huấn.
Cùng lúc đó, trong cuốn sách màu vàng có nội dung mới, bên trong xuất hiện đoạn hội thoại giữa Lý Mộng Tuyết và Cao Tiểu Hương.
[“Mộng Tuyết, cô nói xem anh ấy có xảy ra chuyện gì không? Tuy tôi hận anh ấy tìm cô gái khác sau lưng tôi, nhưng cũng không muốn anh ấy bị bệnh!” Cao Tiểu Hương thất thần nói.
Trong lòng Lý Mộng Tuyết như ăn ruồi bọ: “Anh ta không thừa nhận quan hệ với cô ở bên ngoài, còn vội vàng tìm nhà kế tiếp, cô còn quản sống chết của anh ta làm gì?”
“Tôi… Tôi biết như vậy không đúng, nhưng tôi không nhịn được.” Những lời này Cao Tiểu Hương không nói với người khác.
“Không nhịn được cũng phải dùng sức nhịn, cô nghĩ mà xem, nếu lần này cô không phát hiện ra, sẽ có hậu quả gì? Cô chưa từng nghe nói tới chuyện xưa về bà con xa thân thích của Tiền Lai Lai sao? Thật sự như vậy, kết quả của cô cũng không tốt hơn chỗ nào, có khả năng còn thảm hại hơn!” Lý Mộng Tuyết nói.
“Anh ấy không có xấu xa đến mức độ đó đâu.” Cao Tiểu Hương không nhịn được phản bác: “Nhưng mà cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không để anh ấy lừa nữa!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Nhìn dáng vẻ này của cô thì chưa chắc!]
Giữa trưa sau khi tan làm, Lý Mộng Tuyết không nhịn được kéo các bạn nhỏ trào phúng:
“E rằng Cao Tiểu Hương khó mà dứt ra được với Lư Tiên Tiến! Tôi thấy anh ta chính là cố ý làm khổ nhục kế!”
“Đã như vậy, cô ấy còn mềm lòng ư!” Tiền Lai Lai lắc đầu, người này không cứu được.
Vương Linh Linh thở dài, nghĩ tới lúc trước mình cũng ngu ngốc không tỉnh ngộ: “Có đôi khi con người chính là không muốn đối mặt với hiện thực, sẽ tìm cớ thay người khác.”
“Tức chết mất, tức chết mất!” Lý Mộng Tuyết vỗ ngực.
Diệc Thanh Thanh nói với cô ấy:
“Chúng ta làm những việc này không phải vì giúp ai, mà vì khiến trong lòng mình an tâm hơn, mục đích là khiến người xấu để lộ bộ mặt thật. Hiện giờ đã đạt thành mục tiêu, người khác có muốn che mắt tiếp tục bị lừa hay không, không nằm trong phạm vi suy xét của chúng ta. Thay đổi quan niệm của một người khó hơn đả kích một người xấu, không thẹn với lương tâm là được, dù sao chúng ta không cầu người ta cảm ơn.”
Chuyện đối với Lư Tiên Tiến, bởi vì mọi chuyện quá mức thuận lợi, kết thúc quá nhanh, đám Lý Mộng Tuyết còn chưa đã thèm, nhưng làm đến mức độ này đã đủ.
Nếu cuối cùng Cao Tiểu Hương vẫn bị lừa, hậu quả sau này cô ấy cũng nên tự mình gánh vác.
Bị người ta lừa còn đáng để cứu, biết rõ bị lừa nhưng vẫn muốn che mắt mình cho người ta lừa tiếp thì thôi, không chịu giáo huấn đau đớn thì không thể tỉnh ngộ.
“Cô vừa nói như vậy tôi cảm thấy khá hơn nhiều, chúng ta không phải muốn giúp cô ấy đâu, cô ấy chỉ là một người liên quan trong nhiệm vụ đầu tiên của đội hành động bốn đóa Kim Hoa chúng ta mà thôi. Nếu có thể tỉnh ngộ thì coi như cô ấy chiếm được tiện nghi, không thể tỉnh ngộ thì tùy cô ấy đi, dù sao cũng không liên quan tới chúng ta!” Lý Mộng Tuyết oán hận nói: “Dù sao nếu người đàn ông dám gạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nhịn! Cóc hai chân không dễ tìm, đàn ông ba chân thì có nhiều, đâu cần làm khó mình!”
Khi nói đoạn trước, liên quan tới tình hình cụ thể và tỉ mỉ của nhiệm vụ cô ấy còn đè thấp giọng, khi nói câu cuối cô ấy nói to hơn.
Diệc Thanh Thanh rất muốn vỗ tay cho cô ấy.
Vui sướng vì tiêu sái của cô ấy, như vậy đại biểu tương lai cô ấy muốn thoát thân cũng tương đối quyết đoán, cộng thêm lúc trước cô ấy nói yêu đương là vì vui sướng, đoạn tình yêu không có kết quả với Trịnh Hiểu Long cũng không phải không có giá trị đối với cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận