Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 334: Khác với dự kiến

“Con quen dậy lúc này rồi ạ.” Diệc Thanh Thanh nói: “Mẹ, ban ngày con ở nhà không có chuyện gì làm, hai ngày này nhân dịp nhà máy còn chưa được nghỉ, trong nhà muốn mua thứ gì cứ để con đi làm cho, tránh cho đến lúc đó nhiều người khó đoạt.”
Triệu Hương Lan nghĩ một lát thấy cũng đúng, con gái bà ấy đều xuống nông thôn một mình nửa năm, trở về còn mập hơn cao hơn, khiến người ta bớt lo hơn con trai bà ấy.
Bà ấy vội vàng lau tay về phòng lấy tiền lấy phiếu.
“Năm nay con gửi đồ về, còn có lần này mang về ít thịt ăn tết cũng đủ ăn, phương diện thịt thì không cần mua…”
Triệu Hương Lan cẩn thận dặn dò cô những thứ cần mua, mấy món đồ này thứ nào mua được thì mua, không mua được thì thôi.
Còn liệt kê danh sách cho cô.
Diệc Thanh Thanh nhận lấy chuyện này cũng là vì trong khoảng thời gian này cô định đi dạo nhiều trên đường, trước khi xuống nông thôn quá bận, không nhìn được cẩn thận.
Cô lo lắng bỏ sót điểm đánh dấu như miếu thổ địa ở huyện Thiết Lĩnh, hay là kỹ năng trung dược trình độ của giáo viên rất cao.
Cho dù hiện giờ không thiếu kỹ năng, nhưng mà tìm được thì trong lòng vẫn có tính toán trước, sau này khi cần thì tới đánh dấu.
Nhưng mà chuyện này không bắt buộc, chủ yếu là đi dạo ngân hàng và trạm phế phẩm.
Buổi sáng cô đến phố xá nhìn một lát trước, mua phần lớn đồ trong danh sách mua mẹ đưa cho cô, sau đó đi ngang qua ngân hàng, trạm phế phẩm.
[Đánh dấu ở ngân hàng huyện Nam Bình, nhận được 250 nhân dân tệ.]
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Nam Bình, nhận được vòng cổ phỉ thúy đế vương lục.]
Diệc Thanh Thanh cảm thấy mình tiến vào ổ trang sức phỉ thúy, có đôi vòng tay ngày hôm qua làm lót nền, hôm nay đánh dấu ra vòng cổ cô bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng mà nơi này đánh dấu ra thứ tốt, nơi khác thì không có thu hoạch gì, cô không còn phát hiện ra điểm đánh dấu mới lạ nào khác ở huyện Nam Bình.
Cũng may cô cũng không bắt buộc trong chuyện này, dù sao hiện giờ cô tạm thời không có yêu cầu đặc biệt.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày cô đều đi dạo trên đường, dạo ngân hàng trạm phế phẩm một vòng sau đó về nhà.
Bên ngân hàng đánh dấu đều là 100-300, bên trạm phế phẩm thì đánh dấu ra trang sức phỉ thúy.
Đợi đến ngày trước khi cha mẹ cô nghỉ, năm ngày này cô đánh dấu được 1000 tệ, còn tích cóp được một bộ đế vương lục, một bộ trang sức phỉ thúy lan tử la, mỗi bộ bao gồm vòng tay vòng cổ và nhẫn.
Tiền mặt đã sắp đuổi kịp tiền tiết kiệm của Lý Mộng Tuyết.
Nhưng mà ngày cuối cùng này, cha mẹ cô phải giữa trưa mới nghỉ, Diệc Thanh Thanh vẫn giống như mấy ngày hôm trước, buổi sáng đi dạo thành phố, sau đó thuận đường đến ngân hàng và trạm phế phẩm đánh dấu.
Vận may ở ngân hàng không tệ, đánh dấu ra 300 tệ, gần đây vận may ở ngân hàng đều không tệ lắm.
Nhưng mà khi qua cửa trạm phế phẩm, cô vốn chờ mong lần này lại đánh dấu ra trang sức gì, đột nhiên lại gặp cảnh khác với dự kiến.
[Đánh dấu ở trạm phế phẩm huyện Nam Bình, nhận được một xấp giấy vàng.]
Diệc Thanh Thanh nhìn đồ trong không gian được từng tầng báo chí bao bọc.
Vốn tưởng rằng thực sự là giấy bằng vàng, về nhà mở báo ra xem, chỉ là giấy màu vàng mà thôi, không có chút liên quan nào tới vàng.
Diệc Thanh Thanh rất quen thuộc với loại giấy này, giấy dùng để gấp nguyên bảo, còn là loại giấy vàng gấp nguyên bảo tốt nhất.
Một xấp dày rắn chắc như vậy, có thể gấp được rất nhiều kim nguyên bảo.
Tuy giấy lá vàng kém quá xa giá trị của trang sức cấp bậc phỉ thúy, Diệc Thanh Thanh cũng từng có thất vọng, nhưng lập tức nghĩ thông.
Sao có thể nhiều lần nhận được thứ tốt như thế?
Lúc trước đánh dấu ra hai bộ trang sức phỉ thúy đã đủ kinh ngạc vui mừng, ngoài ý muốn như vậy cũng không khiến cô thất vọng.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy chuyện này có khả năng là đánh dấu bị cô vét sạch.
Hơn nữa giấy lá vàng này cũng không phải không dùng được.
Lúc trước cô muốn mua giấy lá vàng ở trong hiện thực để xếp giấy, khi tết Trung Nguyên năm sau đốt ít kim nguyên bảo cho các giáo viên đã không còn trên đời của cô.
Nhưng cô vẫn luôn không tìm thấy được chỗ bán mấy thứ này, chuyện này rất bình thường, niên đại hiện giờ không thể quang minh chính đại lấy mấy thứ này ra.
Không có giấy lá vàng, không làm được kim nguyên bảo, cô vốn đã tính toán đến lúc đó tự mình làm ít giấy vàng đốt chút tiền giấy cũng được, hiện giờ không cần sầu.
Có lẽ bọn họ cũng không biết có một học sinh như cô, nhưng cô đi theo bọn họ học được nhiều thứ như vậy, có thể tính là ân sư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận