Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 310: Người tuyết

Mọi người làm quả cầu tuyết, sau đó lăn qua lăn lại trên tuyết, lăn đầu người tuyết đại biểu cho mình tới.
Sau đó đào ra khe rãnh trên núi tuyết, phân ra cơ thể một người, để đầu người tuyết của mình lên trên, hình người xuất hiện, kế tiếp chính là trang trí.
Lý Mộng Tuyết nhìn người khác một lát, lại nhìn người tuyết của mình một lát.
Quả cầu tuyết của cô lăn thực sự hơi bẩn.
Không được, người tuyết của cô ấy cần phải trắng nõn sạch sẽ.
Lại nhanh chóng lấy đầu người tuyết xuống, ôm đến chỗ xa không có người dẫm tuyết lăn một vòng.
Quả cầu tuyết trắng to chỉnh dung trở về, bị những người khác cười nhạo.
“Mộng Tuyết, cái đầu này trắng thì trắng, nhưng có phải hơi to hay không!” Tiền Lai Lai cười ha ha.
“Càng to càng dễ thấy, đầu của các cô nhỏ vừa nhìn là biết không thông minh!” Lý Mộng Tuyết vô tình hờn dỗi, chỉ cần cô ấy đủ tự tin, thì có thể trào phúng người khác.
Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh không cẩn thận bị nói vào không phục: “Không cho công kích khác biệt!”
Diệc Thanh Thanh lấy đầu người tuyết của mình xuống, kéo Vương Linh Linh cùng đi gia công một chút.
Rất nhanh hai cái đầu còn to hơn đầu của Lý Mộng Tuyết được đặt lên lần nữa.
Tiền Lai Lai lập tức đuổi kịp.
“Lúc này cô là nhỏ nhất!”
Lý Mộng Tuyết: “…”
Chiến tranh và đánh giá giữa phụ nữ không chỗ nào không có.
Cuối cùng vẫn là vì núi tuyết chỉ to như vậy, năng lực chịu đựng của cơ thể người tuyết cũng có hạn, không chống đỡ được đầu người tuyết to, cuối cùng bốn bọn họ làm đầu người tuyết to xấp xỉ nhau, mới dừng tay.
Bốn người tuyết đầu xấp xỉ nhau ra đời.
“Nhìn người tuyết của bọn em xem, các anh không cảm thấy mấy anh không hợp với chúng em sao?” Lý Mộng Tuyết nhìn ba người tuyết ở hàng sau nói.
Tiền Lai Lai cũng gật đầu nói: “Đầu quá nhỏ, thoạt nhìn không quá thông minh.”
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn một cái, chị em à, cô thành công bị Lý Mộng Tuyết kéo trật đường rồi biết không?
Hiện giờ Trần Chí Hòa thuộc về Tiền Lai Lai nói gì anh ta cũng cảm thấy đúng, là người đầu tiên đi làm đầu người tuyết to hơn.
Trịnh Hiểu Long ở dưới ánh mắt của Lý Mộng Tuyết cũng khuất phục.
Vân Cô Viễn lựa chọn theo số đông.
Không lâu sau, bảy người tuyết đầu to thân nhỏ kề sát nhau ra đời, vô cùng hài hòa, trở thành nơi nổi bật nhất ở vùng trời tuyết này.
“Dựa theo tình hình hiện giờ, tôi cảm thấy chúng ta nên lấy một cái tên vang dội chúc mừng đại gia đình bảy người tuyết chúng ta mới được.”
Lý Mộng Tuyết lại đi đầu việc đặt tên tổ hợp.
“Chúc mừng cũng đừng dùng phương thức như vậy chứ!” Cả người Diệc Thanh Thanh viết hai chữ kháng cự.
Nhưng mà lúc này như trứng chọi đá, ý kiến của cô luôn bị người ta bác bỏ.
Tiền Lai Lai quỷ đặt tên kịp thời online, cống hiến một cái tên: “Tổ hợp đầu to.”
Diệc Thanh Thanh sau Tiểu Kim Hoa, đạt được nickname mới là: Đầu thứ bảy.
Đồng tình nhìn thoáng qua Vân Cô Viễn cũng nhận được cái tên “đầu thứ ba”, lần đầu tiên gặp phải loại tra tấn này, không dễ chịu đúng không?
Lý Mộng Tuyết chạy về phòng, nhặt một que củi lên, viết số thứ tự mỗi người trên trán người tuyết.
Cô ấy phủi bụi trên tay, xoa eo, hài lòng nói: “Như vậy là xong, thật ấm áp, thật đáng yêu!”
Diệc Thanh Thanh chỉ muốn châm chọc, thẩm mỹ như vậy, chẳng lẽ đời trước là beauty blogger bên khu chọc cười?
“Ùng ục.” Diệc Thanh Thanh sờ bụng, nhìn đám Lý Mộng Tuyết chơi chưa đã thèm, có chút sợ bọn họ tiếp tục phát huy: “Các cô còn chưa ăn cơm sáng đúng không, không đói bụng à?”
“Xong rồi! Khoai lang đỏ của tôi!”
Tiền Lai Lai được nhắc nhở, vội vàng chạy về.
Đám Diệc Thanh Thanh hai mặt nhìn nhau, quyết định đi xem một lát.
Tiền Lai Lai lấy khoai lang đỏ đã nướng đen ra, bẻ ra nhìn, chỉ còn phía giữa là hơi đỏ, những chỗ khác đều cháy đen.
Nhưng mùi khoai lang nướng thơm truyền tới lỗ mũi của những người khác.
“Thơm quá, buổi sáng tôi cũng muốn ăn khoai lang nướng.” Lý Mộng Tuyết nói.
“Tôi cũng vậy.” Vương Linh Linh bày tỏ tán thành.
Diệc Thanh Thanh cũng gật đầu.
“Nếu đều phải ăn, không bằng cùng nhau nướng đi. Tuyết to như vậy hôm nay tôi không đi ra ngoài, ở trong phòng cũng nhàm chán, không bằng chơi cùng một phòng?”
Lý Mộng Tuyết mời.
Khắp nơi đều là tuyết, không ra khỏi cửa ở trong phòng cũng không biết làm gì, không tìm chút việc làm sao được?
Món đồ chơi nhỏ trong không gian siêu thị đã bị cô ấy lăn qua lăn lại chơi siêu nhiều lần.
“Được thôi!” Trịnh Hiểu Long còn đang ước gì.
Bên ngoài đều là tuyết, những người khác cũng không có hoạt động gì.
Cuối cùng chỉ có Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn không lên tiếng.
Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát mình thường xuyên học tập, quả quyết lựa chọn gia nhập với bọn họ.
Cô gia nhập, đương nhiên là Vân Cô Viễn sẽ không vắng mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận