Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 261: Giao hàng tận nhà

“Em cảm thấy anh siêu lợi hại!” Diệc Thanh Thanh giơ ngón cái với anh.
Cô cảm thấy cho dù là nữ chính của nguyên thư như Lý Mộng Tuyết hay nữ phụ xuyên qua như mình, đều kém Vân Cô Viễn được trời cao hậu ái.
Tuy gia đình của anh không hạnh phúc lắm, thơ ấu chịu đựng không ít cực khổ, nhưng điều kiện của bản thân anh quá nghịch thiên.
Hiệu quả của thuốc viên mà mình cực khổ kiếm được, vậy mà là A Viễn sinh ra đã có sẵn, địa điểm đánh dấu không mọc trên người anh thì mọc trên người ai?
Vân Cô Viễn được khen lỗ tai đỏ bừng lên, tuy không biết vì sao Thanh Thanh đột nhiên khen anh như vậy, nhưng ánh mắt của cô rất nghiêm túc, còn tràn ngập sùng bái.
Cuối cùng anh quy kết nguyên nhân là hôm nay mình bắt cá tặng cho cô khiến cô cảm thấy rất vui, cũng quyết định sau này lại bắt thêm mấy lần.
“Tối hôm nay ăn cơm cùng nhau đi, em muốn dùng thịt khô hầm cá chạch ăn, hầm ít không đủ mùi vị, hầm nhiều thì ăn không hết, đồng chí A Viễn không ngại giải vấn đề khó khăn này vì em đúng không?”
Diệc Thanh Thanh mời: “Hơn nữa nhiều cá chạch như vậy, một mình em ăn phải bao lâu mới hết!”
Hôm nay cô vốn định nấu cá chạch ăn, có thùng to Vân Cô Viễn đưa tới, ăn hết đống cá trong không gian cũng không đau lòng.
Còn thịt khô cũng không sợ bị lộ, trình độ kỹ năng săn thú đã ổn định lần trước còn lộ trước mặt anh, chuyện bắt được lợn rừng cũng không cần giấu giếm với anh, anh cũng là người rất giỏi giữ bí mật.
Chiều hôm nay vẫn là đi cùng đám thím Quế Hoa đào rau dại, có lẽ tan làm cũng sớm, vừa vặn về xử lý cá chạch.
“Được.” Vân Cô Viễn cảm thấy mình có chút lòng tham.
Rõ ràng không muốn cô quá vất vả, cũng không muốn cô luôn lo lắng cho mình, nhưng yêu cầu ăn cơm với cô này anh luyến tiếc từ chối.
Anh rất thích ăn cơm với cô, ăn gì không quan trọng, quan trọng là hai bọn họ ăn cùng nhau, ăn xong mình có thể rửa bát cho cô, có loại cảm giác như người nhà ở chung với nhau.
Đây đúng là thứ anh tham luyến đã lâu nhưng không có được.
Chẳng qua ăn bữa cơm này, có phải lần sau mình có thể mời lại cô một bữa hay không?
Đến lúc đó đổi thành mình chiếu cố cô, mình lại có thể ăn thêm một bữa cơm với cô.
Nghĩ như vậy Vân Cô Viễn càng vui sướng, lần sau nấu món gì ngon cho cô đây?
Diệc Thanh Thanh hoàn toàn không biết tính toán trong lòng Vân Cô Viễn.
Cô đổi thùng cá chạch và cá trích, sau đó trả thùng cho Vân Cô Viễn.
Cá chạch và cá trích vẫn còn sống, không gian tùy thân không thể để đồ còn sống, cứ đặt trong phòng nuôi trước đã.

Buổi chiều vẫn giống như vậy, Diệc Thanh Thanh và đám thím Quế Hoa đi đào rau dại nửa ngày, sau đó tan ca sớm về nhà, hôm nay không có trứng gà gì.
Sau khi Diệc Thanh Thanh về nhà thì xử lý con gà bắt được lúc đi đào rau dại hôm qua, sau đó mới xử lý cá chạch.
Thấy đã tới thời gian cô mới bắt đầu nấu cơm, sau đó làm thịt khô hầm cá chạch.
Đợi khi Vân Cô Viễn tan ca trở về, vừa vặn có cơm ăn.
“A Viễn! Nhanh đi rửa tay ăn cơm!” Diệc Thanh Thanh đứng ở cửa trông mòn con mắt, vừa thấy bọn họ trở về thì vẫy tay với Vân Cô Viễn đi tít đằng trước.
“Ừm!” Vân Cô Viễn cười vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên chạy chậm tới trước mặt cô.
Ba đóa Kim Hoa và hai người đàn ông khác bị bỏ qua: “…”
Đặc biệt là khi đi ngang qua cửa phòng của Diệc Thanh Thanh, ngửi được mùi thơm nhè nhẹ bay từ cửa sổ ra.
Mình về nhà thì nồi lạnh bếp lạnh, người khác về nhà thì có cơm canh nóng hổi, còn thơm như vậy!
Quá khó khăn!
Chẳng trách Vân Cô Viễn thường đi cuối cùng hôm nay tan ca lại lao tới đi đầu, nếu có người đã nấu cơm xong đợi mình, bọn họ cũng có thể bay lên!
Diệc Thanh Thanh xem nhẹ ánh mắt khát vọng của ba đóa Kim Hoa: “Chị em ruột, tính toán rõ ràng! Tôi vẫn còn nhớ rõ thù ngày hôm qua!”
“…”
Người chị em này, không cần cũng được!
Trong lòng Lý Mộng Tuyết điên cuồng lật bàn, Diệc Thanh Thanh quá mang thù rồi!
“Đồng chí Vân Cô Viễn, anh rót canh mê hồn gì cho Thanh Thanh của chúng tôi thế? Có thể dạy tôi được không?” Lý Mộng Tuyết trêu ghẹo nói.
“Giữa trưa A Viễn không ngủ đi bắt cá chạch cho tôi, nếu cô tự tay bắt cho tôi, tôi cũng nấu một bữa cho cô ăn.” Diệc Thanh Thanh nói thật, cô còn không hiểu Lý Mộng Tuyết sao?
Dám bắt mới có quỷ!
Hôm nay Diệc Thanh Thanh cô vẫn liên tục nhớ thù hôm qua!

Bạn cần đăng nhập để bình luận