Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 222: Áo lông mới

Dù sao hiện giờ không sợ người khác nói gì, cô thật sự có ý nguyện làm đối tượng với anh.
Chẳng qua tình hình hiện giờ còn chưa quá cho phép, lý trí của cô vẫn còn, học tập vẫn là số một.
Nhưng học tập nhiều cũng có thể bồi dưỡng tình cảm với anh, không cần quá thân mật, nhưng cũng không cần quá xa cách, cứ bình bình đạm đạm như vậy.
Đương nhiên là Vân Cô Viễn không có gì không đồng ý.
Lần trước ở phòng cô cùng nấu ăn với cô đã từ rất lâu, nhưng anh vẫn còn ghi tạc trong lòng, hơn nữa còn luôn mong đợi lần kế tiếp.
Anh vẫn luôn chú ý, phải cho cô không gian tư nhân, đừng quá nóng vội, anh phải đợi đến khi cô chuẩn bị sẵn sàng, làm ra quyết định.
Tuy hiện giờ chỉ là đến phòng cô dạy anh nấu cơm, nhưng một bước nho nhỏ này cũng là tiến triển rất lớn, trong lòng anh mừng thầm.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn Vân Cô Viễn với vẻ nghi ngờ, có phải vừa rồi anh cười ra tiếng hay không?
Có cần vui sướng như vậy không?
Một bát mì gà mà thôi, canh gà cũng đã dạy anh nấu, mì gà còn không phải là đổi từ canh gả sang nấu mì ăn?
Không có một chút hàm lượng kỹ thuật gì, hôm nay cô có đề nghị này là vì tâm trạng tốt, muốn cùng ăn cơm sáng với anh, chia sẻ chút vui sướng.
“Ồ, áo mới sao? Rất có tinh thần!”
Hai người đi tới bên cạnh giếng, Tiền Lai Lai dậy sớm hơn bọn cô, đang kéo thùng lên nghe thấy tiếng nói chuyện thì quay đầu, liếc mắt một cái thấy được áo mới của Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh nhìn cô ấy với vẻ khen ngợi, đúng là tinh mắt!
Cô đợi người ta hỏi cô vấn đề này từ lâu.
Lập tức có tinh thần, đắc ý nói: “Đẹp đúng không, mẹ ruột tôi tự tay làm cho tôi đấy, ha ha!”
Tiền Lai Lai: “…”
Hôm nay người này uống lộn thuốc đúng không?
Đây là đang khoe khoang đúng không?
Diệc Thanh Thanh còn có loại thuộc tính này à?
Còn mẹ ruột?
Đâu cần nhấn mạnh chữ này làm gì?
Cô ấy cũng có mẹ, ruột mà!
Được rồi, tay nghề làm áo lông của mẹ cô ấy còn không bằng cô ấy và chị gái đâu!
Haizz, tự mình làm, cơm no áo ấm.
“Đẹp đẹp.” Tiền Lai Lai nói hai câu có lệ.
Diệc Thanh Thanh lại sảng khoái.
Đắm chìm trong vui sướng có mẹ ruột yêu thương.
Không lâu sau Vương Linh Linh cũng gia nhập đội ngũ múc nước.
Diệc Thanh Thanh nhìn cô ấy với vẻ chờ mong.
Tiền Lai Lai nhìn thấu tất cả, tiến lên dán sát tai Vương Linh Linh nói: “Mau khen áo của cô ấy đi.”
Vương Linh Linh không hiểu gì, nhưng cô ấy rất nghe lời, nghiêm túc nói: “Thanh Thanh, áo của cô thật đẹp.”
“Ha ha, cảm ơn, mẹ tôi làm cho đấy.” Diệc Thanh Thanh nói xong thì sảng khoái hơn mấy phần.
Cảm giác có bạn thật sự không tệ.
Khi cần dùng đến bạn bè thì hận quá ít người, Đại Kim Hoa đâu rồi?
“Mộng Tuyết còn chưa dậy sao?” Diệc Thanh Thanh hỏi.
“Không biết, khi tôi ra còn không thấy cô ấy.” Vương Linh Linh nói.
“Với kinh nghiệm của tôi, bình thường mà được nghỉ thì cô ấy sẽ ngủ nướng.” Tiền Lai Lai xoa cằm nói: “Ít nhất phải ngủ đủ mấy hôm.”
“…”
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn nội dung trong cuốn sách màu vàng.
Đoạn cuối cùng viết là: “Lý Mộng Tuyết ngồi trên giường to nệm cao su, đếm tiền kiếm được hôm nay, hạnh phúc tiến vào mộng đẹp.”
Được rồi, cô ấy thật sự còn chưa rời giường.
Có khả năng là ngủ trên giường to nệm cao su quá ngon.
Diệc Thanh Thanh liếc mắt nhìn giường Thiên Công Bạt Bộ giống y như phòng nhỏ trong ba lô của hệ thống.
Vì mau chóng nằm lên ngủ một giấc, cô cần phải nỗ lực nhiều hơn!
Vào thu rất nhanh sẽ lạnh xuống, lần này đến huyện thành cô dùng hết phiếu vải phiếu bông, có thể chuẩn bị làm áo lông thỏ cho mình.
Thật ra cô không thiếu quần áo mùa đông, mẹ cô đều gửi tới cho cô.
Phiếu bông trong phần quà lớn của thanh niên trí thức cô định làm hai cái đệm giường, đợi không gian tùy thân thăng cấp thì đặt trên giường Thiên Công Bạt Bộ.
Phiếu bông không dễ nói lắm, nếu làm quần áo mùa đông cho cha mẹ sẽ khiến cha mẹ lo lắng, không bằng làm đôi giày gửi về cho cha mẹ, bọn họ chắc chắn sẽ rất vui.
Mình truyền thừa tay nghề làm giày vải của bà Hoa, mình cũng biết cỡ giày của bọn họ, đến lúc đó chắc chắn có thể khiến bọn họ vui sướng.
Cuối cùng còn có anh, Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua đồng chí Vân bên cạnh, đan áo len cho anh đi.
Người mình thích, vẫn phải sủng một chút.
Diệc Thanh Thanh tính toán, đột nhiên nhớ tới còn chưa biết sinh nhật của anh, nên hỏi:
“A Viễn, sinh nhật của anh là ngày nào thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận