Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 807: Cầu một bức thư pháp 2

Trần Giang Minh trở về phòng thí nghiệm, nhìn đám hậu bối làm thí nghiệm đến khí thế ngất trời, tâm trạng hơi phức tạp.
Vừa hi vọng bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ không có khả năng này, khiến tất cả mọi người chấn động, lại hi vọng bọn họ ăn chút đau khổ, thể nghiệm gian nan của nghiên cứu.
Hơn nửa tháng sau, phương pháp điều chế thuốc thứ 91 nghiên cứu ra.
Trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng hoan hô.
Thời gian hoàn thành thuốc này chậm hơn bọn họ dự tính mấy ngày, nhưng mà đây là loại đầu tiên, chậm một chút cũng có thể lý giải.
Nhưng mà hoan hô xong, vì đuổi kịp mấy ngày chậm trễ này, bọn họ lại ngựa không dừng vó nghiên cứu dược phẩm thứ 92.
Từ sau khi định ra phương thức nghiên cứu như thế, Diệc Thanh Thanh không còn lợi dụng hình thức dạy học kỹ năng gian lận, lấy phương pháp điều chế chính xác trước tiên, mà cùng nỗ lực với các bạn học, cùng nhau nghiên cứu.
Dù sao cho dù cô học trước, cuối cùng vẫn phải dùng biện pháp này nghiên cứu, còn không bằng bức mình một lát.
Ở trong quá trình này, Diệc Thanh Thanh cũng khó có được cảm nhận cảm giác thất bại hết lần này tới lần khác, cảm xúc rất sâu.
Đây là tình huống trước đây khi cô ở hình thức dạy học kỹ năng, rất khó gặp được, bởi vì bên cạnh cô luôn có các thầy cô lợi hại tri kỷ chỉ đạo.
Nhưng mà làm người thất bại hết lần này tới lần khác, đợi nghiên cứu ra kết quả, thành công, cảm giác thành tựu nhận được cũng gấp trước đây mấy lần.
Cô cũng vì cảm nhận được vui sướng nghiên cứu, hưng phấn quá, sau khi về nhà đã viết một bức chữ, đưa tới phòng thí nghiệm cổ vũ mọi người.
“Mỗi một lần thất bại, đều là đang tích tụ sức mạnh cho thành công.” Khi Trần Giang Minh tiến vào phòng thí nghiệm, thấy được bức tranh chữ treo cao, không nhịn được lẩm nhẩm đọc, sau đó nhìn mọi người: “Đây là ai viết thế?”
Những người khác cùng nhìn về phía Diệc Thanh Thanh.
Diệc Thanh Thanh giơ tay: “Tiền bối, là tôi.”
“Chữ viết rất có khí phách, nội dung cũng rất triết lý, có thể xin một bức chữ đẹp hay không?” Trần Giang Minh hỏi.
Diệc Thanh Thanh được cưng chiều mà sợ hãi, không chút do dự đồng ý: “Đương nhiên có thể.”
Đây là lần đầu tiên có người muốn xin chữ cô, hơn nữa tiền bối còn nói là chữ đẹp, quá khách sáo!
“Tiền bối, ông muốn viết chữ gì?” Diệc Thanh Thanh kích động nói.
“Cứ viết những lời như cũ này là được.” Trần Giang Minh nói, ông ấy cảm thấy mình cũng cần một bức chữ như vậy khích lệ bản thân.
“Được, tối nay tôi sẽ trở về viết.” Tâm trạng của Diệc Thanh Thanh rất tốt, tối đó trở về lập tức tìm giấy bút mình trân quý, cẩn thận cắt xong lại viết một bức chữ.
Sau khi viết xong nghĩ tới còn tặng người ta, cô lại ấn thêm con dấu của mình vào.
Con dấu của cô đều là A Viễn tặng cô, biết cô thích đọc sách, vẽ tranh, mấy năm nay quà sinh nhật của anh đều là con dấu tự tay khắc, vật liệu đá là anh mua ở Âm Dương Các.
Trần Giang Minh lấy được chữ xong, yêu thích không buông tay, không nhịn được cầm đi cho sở trưởng Hàn nhìn thoáng qua, vô cùng vui sướng lắc lư trước mặt ông ấy.
Ông ấy vốn muốn mượn bức tranh này, khiến sở trưởng Hàn vui vẻ một chút.
Đám hậu bối đúng là cảm nhận được tinh thần của nghiên cứu, nếu không đã không có hiểu được như vậy, nhưng ông ấy không muốn tặng chữ mình vất vả xin được cho người ta mà!
Chẳng qua muốn ông ấy đi tìm đồng chí Diệc Thanh Thanh xin một bức nữa thì hơi ngượng ngùng, rõ ràng chữ này là cô nghiêm túc viết tặng cho ông ấy.
Khi ông ấy về phòng thí nghiệm của mình im lặng mắng sở trưởng Hàn trăm lần!
Sau đó vô cùng đáng thương viết câu nói kia vào cuốn sổ của mình, câu hay như thế, sở trưởng đáng ghét, chỉ thích bắt nạt hậu bối!

Chỗ dễ thấy nhất trong văn phòng sở trưởng Hàn, từ đây xuất hiện thêm một bức tranh chữ.
Dần dần Diệc Thanh Thanh phát hiện có nhiều tiền bối trong sở chủ động nói chuyện với mình, trong lời nói đều là nói thích chữ thư pháp của cô, cũng biểu đạt yêu thích chữ thư pháp của cô.
Tuy không cầu tặng chữ, nhưng mà Diệc Thanh Thanh cũng nhớ kỹ, sau này gặp đồng nghiệp có hỉ sự hay cần tặng quà, cô cũng biết gãi đúng chỗ ngứa, tặng chữ mình viết.
Thanh danh viết chữ thư pháp đẹp của Diệc Thanh Thanh dần truyền bá khắp nơi, lưu hành ở trong giới nhỏ hẹp này.
Sau này còn có người bỏ tiền mời cô viết chữ, đây đều là chuyện sau này.
Lúc này Diệc Thanh Thanh còn đang phấn đấu với các bạn học, làm thí nghiệm làm đến trời đất tối tăm.
Vì có thể hoàn thành tất cả thuốc trên danh sách trong kỳ hạn một năm, suốt nửa năm mọi người đều không xin nghỉ một lần, thậm chí còn thường xuyên tăng ca.
Trong lúc ăn tết năm nay, mọi người mới dành thời gian nửa ngày ít đến đáng thương, đoàn viên với người nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận