Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 440: Tống Hòa Mỹ

“Cháu ở tỉnh Giang, lúc trước xuống nông thôn Đông Bắc mấy năm.” Diệc Thanh Thanh vừa trả lời vừa tết tóc.
“Ồ, chẳng trách, dì nghe cháu nói có chút khẩu âm Đông Bắc.” Mẹ Tống cười nói: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Một mình tới Đế Đô học sao?”
“Cháu 20, cùng mấy người bạn thanh niên trí thức tới ạ.” Mấy chuyện này không có gì giấu giếm, mẹ Tống hỏi Diệc Thanh Thanh sẽ đáp.
“Vậy thì hơn Mỹ Mỹ nhà dì 2 tuổi, cha mẹ cháu làm gì thế?”
Tống Hòa Mỹ không nhịn được: “Mẹ, mẹ điều tra hộ khẩu à? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lại hỏi tiếp như vậy, bạn cùng phòng sẽ nhìn cô ấy thế nào!
“Thanh Thanh, cô đừng để ý, mẹ tôi chỉ là có lòng tò mò rất nặng!”
“Không sao!” Diệc Thanh Thanh lấy chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ca trong tủ ra: “Tôi đi rửa mặt trước, mọi người cứ bận việc đi!”
“Được!” Tống Hòa Mỹ thấy Diệc Thanh Thanh không để ý, thì thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Diệc Thanh Thanh rời đi, mẹ Tống mới nói: “Đứa nhỏ này, hỏi thăm một chút thì làm sao, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!”
“Không phải là ra sân đánh giặc mà?” Cha Tống nói một câu công bằng.
Tống Hòa Mỹ cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”

Khi Diệc Thanh Thanh rửa mặt xong trở về, Tống Hòa Mỹ đã chọn xong giường, đang quét dọn.
Cô ấy chọn giường dưới đối diện với giường ngủ của Diệc Thanh Thanh, hai rương hành lý to và giày của cô ấy chiếm hơn nửa chỗ dưới giường.
Diệc Thanh Thanh đặt chậu vào trong ngăn tủ, sau đó xách túi xách của mình.
Khi khóa tủ, Tống Hòa Mỹ ở bên cạnh đang đặt đồ vào ngăn tủ hỏi cô: “Cô muốn đi ra ngoài sao?”
“Ừm, đến căn tin ăn cơm sáng, nghe nói sáng nay có bánh bao và canh trứng.” Diệc Thanh Thanh nói: “Tôi đi trước!”
“Được!” Tống Hòa Mỹ đáp.
Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy thái độ của bạn cùng phòng đặc biệt thong dong tự tại.
Rõ ràng là bọn họ người đông thế mạnh, bạn cùng phòng này lại không có chút cảm giác lúng túng nào, thậm chí chưa từng chú ý nhiều tới bọn họ, nhìn rất thoải mái.
Diệc Thanh Thanh đi xuống lầu, đến trước cửa phòng 302 gõ cửa: “Mộng Tuyết, dậy đi!”
Sau đó đến phòng 310, Tiền Lai Lai không ở trong phòng, đến phòng nước nhìn, quả nhiên cô ấy đang ở phòng nước, đang giặt quần áo.
Đợi Tiền Lai Lai giặt quần áo xong, Lý Mộng Tuyết cũng dậy, ba người lại cùng nhau xuống lầu tìm Vương Linh Linh.
Vương Linh Linh vừa gặp mặt đã nói: “Người của phòng ngủ chúng tôi tới, thoạt nhìn hơi đáng thương, ngày mùa đông áo khoác đều rất mỏng, nhìn rất lạnh.”
“Trên đời này có nhiều người đáng thương, cô đừng tốt bụng một cách mù quáng, xem nhân phẩm lại nói.” Lý Mộng Tuyết sợ cô ấy lại hồ đồ giống như lúc trước.
“Tôi biết rồi, cô yên tâm đi! Tôi chỉ trò chuyện với cô ấy hai câu thôi, giới thiệu tên họ với nhau.” Vương Linh Linh nói.
Cô ấy đã ghi hết thủ tục sinh tồn trong ký túc xá của Lý Mộng Tuyết vào cuốn sổ nhỏ, còn đọc thuộc nhiều lần, ngay cả câu không thể không đề phòng người khác còn viết ở ngay đầu.
Ra khỏi cửa ký túc xá, Quan Nam Trân mới ôm chăn ra phơi xong nhìn thấy mấy bọn họ hỏi:
“Ngủ có quen không?”
Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Cháu ngủ giường đất mấy năm quên rồi, khi mới chui vào trong chăn hơi lạnh, lát nữa phải đi mua túi chườm nóng mới được.”
“Cần túi chườm nóng làm gì, bình nước muối là được, sợ nóng thì làm túi vải cho vào, ấm lắm! Chị dâu dì làm ở bệnh viện, nếu cần dì lấy mấy cái cho mấy đứa, không tố nhiều công sức đâu!” Quan Nam Trân nhiệt tình nói.
“Vậy cháu không khách sáo với dì nữa, chúng cháu thực sự cần.” Diệc Thanh Thanh không từ chối.
Nhưng mà như vậy cũng nợ ân tình của dì Quan, lát nữa phải mua ít điểm tâm cho dì ấy mới được.
Khi đám Diệc Thanh Thanh đi tới chỗ rẽ trước rừng cây nhỏ, đám Vân Cô Viễn còn chưa tới, bọn họ ở đó đợi thêm một lát.
Rõ ràng là hôm nay trong trường học nhiều người hơn một chút, đứng ở đây một lát gặp được không ít người khiêng túi lớn túi nhỏ hành lý đi về phía ký túc xá.
Tuổi sinh viên chênh lệch nhiều, có người trẻ tuổi mười mấy hai mươi tuổi, cũng có người đàn ông trung niên ba bốn mươi, thậm chí còn có mang theo con.
Đợi một lát đám Vân Cô Viễn còn chưa tới, Tống Hòa Mỹ và cha mẹ cô ấy đi ra.
Diệc Thanh Thanh chào hỏi bọn họ: “Thu dọn xong rồi à?”
“Ừm, cô đây là?” Tống Hòa Mỹ tò mò nhìn cô.
Đây là bạn cùng đến Đế Đô học với cô sao?
Nhiều như thế ư?
“Chúng tôi đang đợi bạn, ồ, bọn họ tới rồi.” Diệc Thanh Thanh nói.
Trong mắt Tống Hòa Mỹ là khiếp sợ không che giấu được: “Bạn của cô thật nhiều!”
Diệc Thanh Thanh cười tủm tỉm gật đầu: “Không nói chuyện với cô nữa, lần này thực sự phải đi ăn cơm, đi chậm sẽ không có bánh bao nhân thịt!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận