Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 308: Chăn lông thỏ

Sau đó đột nhiên có một ngày thay đổi ý nghĩ, bắt đầu đưa thơ tình cho Tiền Lai Lai.
Trần Chí Hòa đáng thương, còn không biết tác phẩm lớn của anh ta đã bị bốn đóa Kim Hoa cùng đọc.
Qua lâu như vậy thái độ của Tiền Lai Lai thả lỏng hơn nhiều, cô ấy thực sự không chán ghét Trần Chí Hòa, chẳng qua vì hiện thực mà lùi bước.
Trong khoảng thời gian này, anh ta vụng về lấy lòng cũng khiến Tiền Lai Lai thấy được anh ta nguyện ý vì cô ấy mà thay đổi, quyết tâm đối xử tốt với cô ấy.
Tiền Lai Lai nói với đám Diệc Thanh Thanh, nếu đầu xuân sang năm anh ta vẫn kiên trì, cô ấy sẽ cho anh ta cơ hội.
Đương nhiên ý đồ này Tiền Lai Lai không để lộ trước mặt Trần Chí Hòa.
Sáng hôm nay, Vân Cô Viễn tính thời gian, khi Diệc Thanh Thanh ăn cơm xong thì gõ cửa phòng của cô.
Khi Diệc Thanh Thanh nghe thấy tiếng gõ cửa, thì biết là anh.
Tuy cô vẫn không nghe ra tiếng bước chân của Vân Cô Viễn, nhưng tiếng gõ cửa của anh vẫn phân biệt được rõ.
Bởi vì chỉ có anh mới gõ không nhanh không chậm như vậy, sẽ không giống với người khác gõ cánh cửa rầm rầm, còn lớn tiếng gọi cô.
Diệc Thanh Thanh mở cửa.
Vân Cô Viễn đưa đồ trong tay cho cô: “Tặng cho em.”
Là chăn lông thỏ chỉnh tề, còn to hơn chăn lông thỏ trên giường đất của cô hiện giờ.
Không nghĩ tới Vân Cô Viễn còn lén làm thêm một cái chăn cho cô.
Cô cảm thấy ấm lòng còn bất đắc dĩ: “Không phải đã nói đừng làm chăn cho em sao? Làm ấm giường đất cũng rất ấm áp.”
Chẳng trách lúc trước thức khuya dậy sớm, hóa ra là bắt được con thỏ nhiều hơn cô nghĩ gấp mấy lần.
Cô đã sắp bị chăn lông thỏ vây quanh.
“Không thích sao? Thanh Thanh làm quần áo cho anh đẹp như vậy, anh chỉ có thể lấy ra được thứ này tặng cho em…”
Vân Cô Viễn thấy Diệc Thanh Thanh không nhận, cúi đầu thấp xuống, giọng nói cũng nhỏ xuống, giống y như con chó nhỏ ngậm xương mình thích nhất tới nhưng bị từ chối.
“…”
Diệc Thanh Thanh nín thở, có khi nào từng thấy dáng vẻ này của anh, chuyện này sao cô có thể chịu đựng nổi?
Cô vội vàng nhận lấy chăn trong tay anh:
“Em thích, rất thích, lúc trước em nằm trên giường đất thoải mái đến mức không muốn xuống giường, chẳng qua nhiều quá em không dùng hết.”
Vân Cô Viễn ngẩng đầu, vui sướng mắt thường có thể thấy được: “Thích thì tốt, em yên tâm đi, đây là cái cuối cùng, không còn nữa đâu.”
“Được, quần áo cũng phải mấy ngày nữa mới có thể làm xong, đến lúc đó em sẽ tặng cho anh.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Không vội, mặc như hiện giờ đã rất ấm áp, đi lên núi cũng không cảm thấy lạnh.” Vân Cô Viễn vội vàng nói, anh không phải tới thúc giục cô đẩy nhanh tốc độ, là muốn trò chuyện với cô thêm một lát mà thôi.
Nhưng nhìn cô mỗi ngày sống có quy luật như vậy, cộng thêm cô kiên trì dậy sớm theo thời gian cố định thì biết, mỗi ngày cô đều có việc cần làm, đang nỗ lực.
Cho nên không có chuyện đặc biệt gì, Vân Cô Viễn vẫn sẽ nhịn xuống không đi quấy rầy cô.
Hôm nay nói nhiều lời như vậy, anh đã cảm thấy rất vui.
“Không nói chuyện với em nữa, anh phải đi dạo sau núi một lát, chuẩn bị đồ đổi ít tiền.” Tuy Vân Cô Viễn không nỡ, nhưng vẫn nói.
“Được, anh nhớ chú ý an toàn.” Diệc Thanh Thanh cười dặn dò anh.
Diệc Thanh Thanh cũng muốn ở bên Vân Cô Viễn thêm một lát.
Người đàn ông giá trị nhan sắc và tính cách đều lớn lên ở đầu quả tim của cô quá dễ khiến cô trầm luân.
Nhưng hiện giờ còn chưa được, cô vẫn luôn nhớ rõ mục tiêu của mình là gì, không dám chậm trễ.
Chỉ có thể im lặng nói với mình, bây giờ nỗ lực đều là vì tương lai càng tốt hơn.
Lại tiếp tục bắt đầu cuộc sống học kỹ năng của cô.
Đây là toàn bộ sắp xếp trong mùa đông này của cô.
Thời gian học tập vẫn luôn trôi qua rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng.
Sáng sớm một ngày nào đó, Diệc Thanh Thanh giống như thường lui tới, bọc mình ba tầng trong ba tầng ngoài kín mít, chỉ để lộ ra nửa gương mặt, giống y như chim cánh cụt nhỏ tròn vo.
Sau đó cầm thùng nước, mới mở cửa ra ngoài.
Không khí lạnh trong dự kiến phả vào mặt, nhưng mà lần này Diệc Thanh Thanh không giống với thường ngày lập tức rụt trở về đóng cửa lại, tránh cho trong phòng có hơi lạnh.
Cô ngây ngốc nhìn mũi chân bị vùi lấp một nửa của mình, lại nhìn tuyết trắng ở bên ngoài đã tới đầu gối.
Hơi nóng trong phòng tản ra cô đã hoàn toàn không để bụng, quả quyết ném thùng nước về phòng, sau đó nhảy ra ngoài cửa, trong giọng nói tràn ngập kinh ngạc vui mừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận