Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 323: Chậm rãi trở về nhà

Tới bến xe, đám Lý Mộng Tuyết đẩy xe đạp, Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh túi lớn túi nhỏ cùng nhau đợi xe.
Bảy nam nữ trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp và năm chiếc xe đạp, trở thành phong cảnh đẹp nhất ở nhà ga lúc sáng sớm.
“Hai cô qua tết về sớm một chút nhé, đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau làm tiệc mừng hai cô.” Lý Mộng Tuyết một tay nắm tay Diệc Thanh Thanh, một tay nắm tay Vương Linh Linh.
Sau này chính thức ăn tết âm lịch, thiếu hai bọn họ thực sự không quen lắm.
“Trên đường đi cẩn thận một chút, đặc biệt là Linh Linh, để ý hành lý thật kỹ.” Tiền Lai Lai dặn dò Vương Linh Linh.
“Trên đường đi tôi sẽ trông chừng cô ấy.” Diệc Thanh Thanh nói.
Hơn nữa Vương Linh Linh trải qua nhiều chuyện như vậy xong, đã trưởng thành.
“Linh Linh, khi xem mắt phải đánh bóng đôi mắt một chút, những lời chúng tôi dạy cô còn nhớ không?” Lý Mộng Tuyết cũng dặn dò một câu.
“Yên tâm đi, tôi đã ghi rõ trong sổ rồi, đảm bảo không quên!” Vương Linh Linh vỗ tay nải của mình.
“Xe tới rồi!” Trịnh Hiểu Long nhắc nhở.
Mọi người vội vàng đẩy Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh lên trước.
Tay áo của Diệc Thanh Thanh đột nhiên nặng hơn, là Vân Cô Viễn dọc đường đi đều luôn im lặng không nói chuyện:
“Chú ý an toàn, anh đợi em trở về.”
Diệc Thanh Thanh vỗ mu bàn tay anh trấn an: “Được, đợi em.”
Tuy là sáng sớm tinh mơ, nhưng ở nhà ga có không ít người, rất nhiều người đều là vội vàng lên xe đến tỉnh thành làm việc, kịp thời trở về chuyến cuối, tránh cho ở bên ngoài một đêm sẽ tốn tiền.
Lần này có năm đồng bọn nhỏ chiếm vị trí có lợi giúp bọn họ, Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh xếp hàng phía trước.
Thuận lợi có một vị trí nhỏ trên bình xăng, đồ cũng dễ để, ngồi ở nơi này ngoại trừ phải ổn định cơ thể, thì không bị chen lách giống với lần trước không thể cử động.
Trong xe chậm rãi nhét đầy người, đám Diệc Thanh Thanh không thấy rõ người bên ngoài cửa sổ xe, muốn tạm biệt với mọi người cũng không thể.
Xe bắt đầu di chuyển, dẫn bọn họ rời xa huyện Thiết Lĩnh.
“Thanh Thanh, khi tới rõ ràng là cảm thấy nơi này đặc biệt đáng sợ, không nghĩ tới khi rời đi lại có chút luyến tiếc.” Vương Linh Linh kéo cánh tay Diệc Thanh Thanh nói.
“Bởi vì nơi này cũng có rất nhiều người tốt, cũng có một số hồi ức tốt đẹp.”
Sao Diệc Thanh Thanh không phải như vậy?
Tuy cuộc sống ở khu thanh niên trí thức vất vả, nhưng mà nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, rất nhiều năm sau lại quý trọng khoảng thời gian sống vất vả này, coi nơi mình xuống là quê hương thứ hai.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy không khác đi học lắm, mỗi ngày khi đi học thì ngóng trông tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp lại hoài niệm cuộc sống đi học.
Thời gian làm việc vất vả, sẽ khiến những hồi ức vui sướng càng lúc càng tươi sáng.
Lung lay mấy tiếng đồng hồ, mông Diệc Thanh Thanh bị xóc đau mới đến bến xe ở tỉnh thành.
Quả nhiên vẫn là thiếu kinh nghiệm, tuy bình xăng nhìn rộng rãi dễ để đồ, nhưng cũng không dễ ngồi như vậy.
Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh xách theo hành lý xuống xe, đã có mấy phần tư thế của dân chạy nạn, tinh khí thần mất sạch.
Ra bến xe, bên cạnh chính là ga tàu hỏa.
Lại là một trận binh hoang mã loạn, cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi xuống xong, hai người mới xem như thở phào nhẹ nhõm, tối xấu gì cũng có thể ngồi an ổn trên ghế hai ba ngày.
Lúc này về nhà một chuyến đúng là không dễ dàng, mệt muốn chết.
Diệc Thanh Thanh và Vương Linh Linh đều không muốn nói chuyện, cứ ngây ngốc ngồi ngắm phong cảnh, hay là nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trên xe lửa đúng là dài lâu còn nhàm chán, còn không thể an tâm ngủ một giấc thật ngon.
Đợi khi xe lửa sắp đến trạm Hải Thị, vui sướng sắp về đến nhà mới khiến Vương Linh Linh dấy lên tinh thần.
“Thanh Thanh, tôi đi trước đây, năm sau tôi sẽ gọi điện cho cô, chúng ta cùng nhau mua vé trở về!” Vương Linh Linh đã gấp không đợi nổi muốn về nhà nằm trên giường mình.
Diệc Thanh Thanh nhìn cô ấy xuống xe, lao nhanh vào trong dòng người.
Hải Thị cách huyện Nam Bình không xa, Diệc Thanh Thanh đánh giá khoảng giữa trưa cô cũng sẽ tới.
Trở về nhà tâm trạng rất kỳ diệu.
Trước khi ký ức đời trước xuất hiện, cô không muốn xa rời ngôi nhà này.
Sau khi ký ức đời trước xuất hiện, cô khát vọng còn thấp thỏm đối với nhà này.
Hiện giờ tất cả ký ức hai đời đều xuất hiện, cô không còn thấp thỏm, chỉ có khát vọng không muốn xa rời.
Đây cũng là lần đầu tiên cô chân chính có ký ức hoàn chỉnh trở về.
Đợi tiếng thông báo đến trạm huyện Nam Bình vang lên, Diệc Thanh Thanh cõng sọt nặng trĩu, đi đến cửa xe trước tiên.
Cửa xe vừa mở ra thì dẫn đầu xuống xe lửa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận