Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 136: Nhang trúc lập có công dụng gì sao

“Còn đứng ngốc làm gì, muốn học chế nhang thì phải học phân biệt mùi hương trước, lại đây ngửi mùi đi.” Mỹ nhân vừa mở miệng, lập tức từ phong cách dịu dàng biến thành phong cách ngự tỷ.
Lần đầu tiên gặp giáo viên kỹ năng như vậy, người ta dạy nấu ăn sẽ nói cho cô biết món ăn sở trường của mình trước, dạy may sẽ nói cho cô những thứ mình làm được trước, mà vị Bạch mỹ nhân này thì không nói cái gì, bảo cô ngửi trước.
Đây là phong cách của đại lão chế nhang cấp 5-99% nên có sao?
Diệc Thanh Thanh ngoan ngoãn đi qua.
Mùi hương này thoạt nhìn rất bình thường, ít nhất không phải nhang nến, như là nhang dây, không phải mùi đốt cho người chết trong lòng cô cảm thấy an ổn.
Diệc Thanh Thanh đi qua ngửi một lát: “Hình như có mùi cây bách, còn có mùi cây trúc, còn có mùi nữa nhưng tôi không ngửi ra được.”
Cô cảm thấy mấy mùi này có chút xíu tương tự mùi hương trên người Vân Cô Viễn.
“Đúng vậy, đây là nhang trúc lập, mùi chính dùng là cây trúc, bên trong hương phấn còn có vỏ cây bách, ít mộc lan, hương liệu chủ yếu dùng chính là trầm hương.” Bạch mỹ nhân nói.
“Nhang trúc lập có công dụng gì sao?” Diệc Thanh Thanh hỏi, cô không hiểu biết nhiều về hương, nhưng cũng biết mỗi loại khác nhau thì có công hiệu khác nhau.
Bạch mỹ nhân lắc đầu:
“Công hiệu sao? Nhang trúc lập này là nhang thần, nếu nói có công hiệu gì, có lẽ là dùng để tế thần? Có lẽ còn có chút tác dụng đuổi muỗi.”
Diệc Thanh Thanh: “…”
Vậy mà thật sự không phải cho người dùng, còn có hiệu quả đuổi muỗi là cái quỷ gì?
Thần còn sợ muỗi sao?
“Tôi muốn học nhang cho người dùng được không? Học từ đơn giản nhất là được.” Diệc Thanh Thanh bất đắc dĩ nói.
“Được thôi, đổi nhang nhập môn cũng được, thực ra làm nhang gì không quan trọng, cô phải học trước là làm hình dáng nhang, sau đó mới là hương vị.” Bạch mỹ nhân nói chuyện rất dễ nghe, vẫy tay, nhang trước mặt lại đổi loại: “Đây là nhang đuổi muỗi, dùng nguyên liệu đơn giản, chủ yếu là ngải thảo, chuẩn bị vào mùa hè.”
Diệc Thanh Thanh nhìn nhang không khác cái vừa rồi lắm, chẳng qua màu sắc hơi khác biệt, gian nan gật đầu.
Nhưng mà nhìn kỹ hình thức dạy học mô phỏng ra con muỗi bay tới gần nhang này xong, toàn bộ đều choáng váng chạy trốn, cô bày tỏ thật thơm.
Không chỉ trong phòng cô cần, đất trồng rau ở sân sau cũng cần.
Bạch mỹ nhân còn biết nhiều loại nhang, nhang mà cô ấy dùng để mưu sinh chính là nhang hiến tế dùng cho người chết, nhưng cũng am hiểu nhang khác, ngay cả dược hương cũng biết.
Có một quyển hương điển truyền lại đời sau, bên trong ghi lại rất nhiều nhang cổ thất truyền, cô ấy cũng tự mình nghiên cứu sáng tạo ra, sáng tạo nhang hòe.
Cô ấy nói mỗi người chế nhang đều có nhang thuộc về mình, hoa hòe là cô ấy làm vì mình.
Không nói chuyện khác, đây chính là nhang độc nhất vô nhị của bản thân, còn có những dược hương đó, vậy mà còn có thể chữa bệnh, còn có tác dụng kỳ diệu khác.
Kỹ năng cấp 5 đúng là không nói suông, Bạch mỹ nhân có thể xưng là đại sư chế nhang, tuy cô ấy có chút không làm việc đàng hoàng, loại bản lĩnh này chỉ dùng trong nhà tang lễ, đưa nhang cho người chết.
Tuy cũng không phải là kỹ năng tốt đẹp gì, nhưng kỹ năng cấp 5 chính là kỹ năng cấp 5, quá lợi hại!
Hơn nữa sư phụ chế nhang này cũng quá đẹp rồi (✧◡✧)!
Điểm đánh dấu ở nhà tang lễ còn lại cần 5 điểm đánh dấu, Diệc Thanh Thanh cô cần thiết đánh dấu.
Học chế nhang một lát, tinh thần còn chưa cảm thấy mệt, bụng lại đói sôi ùng ục.
Diệc Thanh Thanh ra khỏi hình thức kỹ năng dạy học, chuẩn bị đi nấu cơm.
Nấu cơm xong cô định nhân lúc này đi gánh ít nước, mới mở cửa thì thấy Lưu Xuân Hạnh đến phòng Vương Linh Linh.
Cửa phòng của Vương Linh Linh mở rộng ra, đang ngồi ở cửa.
“Linh Linh, sao cô trở về một mình trước mà không nói với tôi? Hại tôi đợi lâu như vậy!” Giọng nói của Lưu Xuân Hạnh có chút oán trách.
Giọng nói của Vương Linh Linh bình tĩnh: “Trong nhà gửi phiếu xe đạp cho tôi, tôi lập tức đi mua xe đạp, cho nên đạp xe trở về.”
Lưu Xuân Hạnh nghe thấy thế vui vẻ lộ rõ trên gương mặt: “Cuối cùng nhà cô cũng gửi tiền cho cô rồi sao? Cô nói trả gấp đôi cho tôi…”
“Tiền và phiếu của cô gì cơ? Trả gấp đôi cái gì? Tôi nợ cô gì sao?” Vương Linh Linh châm chọc nói.
Ồ, có kịch vui để xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận