Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 713: Nụ hôn đầu

“Anh đoán xem!” Diệc Thanh Thanh không chịu nói, cô muốn nhử anh tới cùng!
Ai bảo lúc trước anh dọa cô!
Vân Cô Viễn: “…”
Thực sự không có biện pháp với cô, thỏ con lại biến thành con mèo nhỏ lộ ra móng vuốt.

“A Viễn, bầu trời có ma lướt qua không?” Diệc Thanh Thanh đột phát ý tưởng.
Vân Cô Viễn còn nhớ kinh ngạc vui mừng thứ hai nửa đường chết non của anh, nhìn bầu trời đêm sáng rõ nói:
“Có, đặc biệt nhiều!”
Diệc Thanh Thanh suy nghĩ một lát, vốn có chút xíu sợ hãi, nhưng mà nghĩ một lát, cười nói:
“Vậy anh thật đáng thương, bầu trời sao và mặt trăng tròn thật đẹp trong mắt em, ở trong mắt anh lại có quỷ hồn qua đường, cảnh sắc đẹp như thế đều bị chà đạp hỏng.”
“…” Vân Cô Viễn: “Âm hồn qua đường cũng khá xinh đẹp, hay là chia sẻ với em một chút nhé!”
“Khụ khụ.” Diệc Thanh Thanh bị dọa sặc, liên tục xua tay: “Không cần, không cần, em không muốn chia sẻ!”
Hai người đều là người có thể thực đêm mỗi ngày chỉ cần ngủ 4 tiếng, hơn 0 giờ vẫn tinh thần phấn chấn, trò chuyện không bờ bến, anh tới em đi nói mấy lời vô nghĩa còn thích thú.
Hai người lắc lư ghế một lát, mãi đến rạng sáng 1 giờ, Vân Cô Viễn đánh giá kinh ngạc vui mừng của mình thực sự không có, mới bảo Diệc Thanh Thanh trở về nghỉ ngơi.
“Ừm.” Diệc Thanh Thanh cũng đứng dậy, cho từng món đồ vào không gian tùy thân.
Hiện giờ Vân Cô Viễn đã có thể bình tĩnh thưởng thức cô mặc sườn xám, vẫn có kinh diễm, nhưng không đến mức lúng túng như trước.
Hai người nắm tay đi đến hành lang ở nhà chính, sau đó buông lỏng tay ra ở cửa nhà chính.
“Em về phòng đây!” Diệc Thanh Thanh vẫy tay với anh.
Vân Cô Viễn gật đầu: “Ừm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon!” Diệc Thanh Thanh xoay người chuẩn bị đi về phía phòng ngủ của mình, Vân Cô Viễn không nhúc nhích, anh vẫn tính toán nhìn theo cô đi về phòng mình mới đi.
Diệc Thanh Thanh vừa mới bước chân ra, bỗng nhiên xoay người lại lùi trở về, kiễng chân ngửa đầu, hôn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhân lúc đồng chí Vân còn ngơ ngẩn nghịch ngợm nói:
“Đây là kinh ngạc vui mừng thứ hai.”
Nói xong thì nháy mắt với anh, cũng không quay đầu lại chạy nhanh về phòng.
Vân Cô Viễn đứng ngây ngốc dưới hành lang, trong đầu đều trống rỗng, sờ môi, xúc cảm mềm mại vừa rồi là…
Mặt lập tức đỏ bừng lên.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm cửa phòng kia, giống như muốn nhìn xuyên qua nó, nhìn xem cô gái nhỏ mới hôn xong là chạy có phải lúc này đang cười trộm hay không.
Diệc Thanh Thanh đúng là đang cười, nhưng không phải cười trộm, mà là quấn chăn lăn lộn trên giường, cười ngây ngô không phát ra tiếng động.
Hôn được rồi!
Cuối cùng cũng hôn được!
Môi của A Viễn thật mềm!
Ha ha ha!
Anh chắc chắn lại bị dọa rồi đúng không?
Đáng tiếc chỉ lo chạy, không dám quay đầu nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, đáng tiếc!
Nhưng mà nếu không chạy nhanh mà nói, anh lại kéo cô ấn vào trong lòng, cho dù sẽ không làm gì cô, nhưng cảm nhận được xúc động mà anh kìm nén ở khoảng cách gần vẫn rất thấp thỏm, chỉ sợ anh không nhịn được, hóa thành cầm thú…
Khụ khụ!
Nghĩ cái gì thế!
Sao trong đầu cô đều là mấy thứ kỳ lạ như vậy?
Tội lỗi tội lỗi!
Nhưng mà nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, đều chưa cảm thụ được rõ ràng, vẫn có chút đáng tiếc.
Vân Cô Viễn cũng đang hối hận, hối hận anh để cô nhóc xấu xa chạy đi dễ dàng như vậy.
Hiện giờ anh xem như hiểu rõ, phát sinh từ tình cảm, ngừng lại trước lễ pháp không bao gồm ôm và hôn môi trong mắt cô nhóc xấu xa này.
Đáng tiếc hôm nay để cô chạy thoát, sau này sẽ không.
Vân Cô Viễn nhìn thoáng qua cửa phòng của cô nhóc xấu xa, lại trở về phòng tắm nước lạnh.
Diệc Thanh Thanh lăn qua lộn lại trên giường, sau đó tâm huyết dâng trào, chạy vào không gian tùy thân vẽ tranh.
Tối nay đáng giá vẽ ra làm kỷ niệm.
Mặt cô đỏ bừng lên, động tác trên tay không chậm, chỉ mấy nét bút đã phác họa ra hai bóng dáng giao triền dưới ánh trăng, thêm một số chi tiết vào nữa, khóe miệng chưa từng hạ xuống.
Một bức tranh vẽ cả đêm, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên giấy vẽ của cô, cô mới biết được trời đã sáng.
Cô ngáp một cái, một hơi vẽ ba bức tranh.
Nhưng mà sau khi xem bức tranh cô luôn cảm thấy những bức tranh này không có màu sắc không đủ biểu cảm, đồng thời cô cũng nghĩ đến việc biến chúng thành tranh sơn dầu, có vẻ khoảng thời gian này cô cần phải học kỹ năng hội họa của mình!
Lúc này đã quá thời gian cô rời giường thường ngày, cần phải nhanh chóng đi ra ngoài nhìn xem, tránh cho A Viễn lo lắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận