Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 569: Tòa bưu chính

Lý Mộng Tuyết lắc đầu:
“Quá khứ đều đã qua, tôi chia tay với anh ấy không phải vì cô, là vì phương thức xử sự của anh ấy, còn có chuyện giấu giếm vợ sắp cưới. Đúng rồi, đã quên giới thiệu với cô, đây là Cao Ứng Hòa đối tượng của tôi, vị kia có lẽ cô từng gặp rồi, Vân Cô Viễn, đối tượng của Thanh Thanh.”
Trần Như Như nhìn Cao Ứng Hòa, anh ta nghe mình nói chuyện của anh Trịnh và Mộng Tuyết đều không lộ ra chút nóng nảy và bất mãn, còn gật đầu chào hỏi cô ấy, chỉ riêng chuyện này mạnh hơn anh Trịnh nhiều.
Anh Trịnh vẫn là đứa bé không lớn, đồng chí Cao này mới là nam tử hán, anh ta hoàn toàn tin tưởng Mộng Tuyết.
“Vậy tôi chúc hai người hạnh phúc mỹ mãn!” Trần Như Như không nhắc lại Trịnh Hiểu Long nữa: “Vất vả lắm mới gặp lại, giữa trưa tôi mời các cô ăn một bữa đi. Không có các cô thì không có tôi hiện tại, thực sự cảm ơn các cô.”
Thịnh tình không thể chối từ, cộng thêm Trần Như Như lấy cớ cảm ơn bọn họ, lúc trước bọn họ thực sự từng giúp cô ấy, cho nên đồng ý.
Mua đồ xong, bọn họ đến Tiệm Cơm Quốc Doanh gần đây.
Tuy lúc trước chỉ ở chung với nhau mấy ngày, nhưng đối với Trần Như Như mà nói, mấy ngày này là nhân sinh bất hạnh của cô ấy bắt đầu nghênh đón ánh rạng đông, mấy bọn họ là ân nhân cả đời cô ấy.
Mấy người trò chuyện những chuyện mấy năm qua, biết đám Diệc Thanh Thanh đều thi đỗ đại học Đế Đô, Trần Như Như còn xin địa chỉ của bọn họ, tính toán sau này viết thư liên lạc.
Sau khi ăn xong, tiễn Trần Như Như xong, đám Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết cũng tách nhau ra.
Buổi chiều bọn họ tính toán hoạt động riêng.
“A Viễn, lại giống như phía trước, lần này chúng ta lại đi dạo một vòng mấy nơi.” Diệc Thanh Thanh tính toán đi xem mấy địa điểm đánh dấu mình chọn hôm qua.
“Được, anh đi cùng em.” Vân Cô Viễn thực sự đã quen bị cô kéo chạy đi khắp nơi.
Đi Bách Nhạc Môn gần nơi này nhất trước.
[Đánh dấu ở địa điểm đánh dấu Bách Nhạc Môn Hải Thị, nhận được kỹ năng ca vũ.]
Một kỹ năng ca vũ giáo viên kỹ năng cấp 3, Diệc Thanh Thanh cảm thấy tạm được.
Cô không có ý tưởng học kỹ năng này, hiện giờ không đến mức vì khen thưởng điểm đánh dấu khi thăng cấp kỹ năng mà học tập một kỹ năng mình không có hứng thú, còn không dùng làm gì.
Nếu không có ngoài ý muốn mà nói, kỹ năng này sẽ phủ bụi giống với kỹ năng chế tạo đồ gỗ giáo viên kỹ năng cấp 1, 3 điểm đánh dấu này xem như thiệt rồi.
Kế tiếp chính là tòa bưu chính Hải Thị.
[Đánh dấu ở địa điểm đánh dấu tòa bưu chính Hải Thị, đạt được sách sưu tập tem (1878-1978).]
Vốn tưởng rằng là một cái tem, không nghĩ tới là sách sưu tập tem.
Diệc Thanh Thanh ỷ vào có A Viễn nắm tay cô, đi đường không sợ té ngã, phân tâm tìm ba lô của hệ thống, mở sách sưu tập tem ra xem.
Mở ra xem, cô lập tức biết mình kiếm lớn rồi.
Vậy mà đây là một quyển sách sưu tập tem cất chứa tất cả tem từng phát hành của Trung Quốc.
Mở trang đầu tiên ra, chính là “tem đại long” đầu tiên chính phủ phát hành vào năm 1978, màu xanh lục, màu đỏ và màu quất vàng đủ cả.
Diệc Thanh Thanh lật đến mấy tờ năm 1968, thực sự tìm được tem “màu đỏ núi sông cả nước” vẽ sai bản đồ quốc gia.
Lúc trước phát hành nửa ngày xong thì phát hiện sai lầm, ngay sau đó dừng phát hành, cũng lập tức thu mua tiêu hủy đi.
Cho dù đang ở năm 68, cũng chưa chắc kiếm được nó, nhưng quyển sách sưu tập tem này có một cái mới tinh.
Chỉ một cái tem này, cô đều kiếm lớn.
Càng khỏi phải nói còn có một số cái tem có khả năng không nổi tiếng như vậy, Diệc Thanh Thanh cũng không biết, nhưng giá trị cũng vô cùng trân quý.
Lưu trữ sách sưu tập tem này, qua mấy chục năm bán đi làm việc thiện tích đức cũng không tệ, đây cũng là biện pháp tích cóp công đức.
Nhưng mà tuy đánh dấu này đánh dấu ra sách sưu tập tem trân quý, nhưng thoạt nhìn chỉ là địa điểm đánh dấu bình thường cần 1 điểm đánh dấu mà thôi, hiện giờ đang thiết lập lại.
Sách sưu tập tem là dựa theo thời gian phát hành mà sắp hàng, năm cuối cùng là tem phát hành năm nay.
Không biết mấy năm sau cô lại đến đánh dấu, tem phía trên có càng nhiều hơn hay không?
Chuyện này rất có khả năng, Diệc Thanh Thanh tính toán qua mấy năm lại đến Hải Thị nhìn xem.
Tuy sách sưu tập tem có giá trị cất chứa rất cao, nhưng cô không tính toán thường xuyên đánh dấu thu thập nhiều lần, mình cất chứa 1 quyển, lại đánh dấu hai bộ mang đi bán, vật quý thì phải hiếm có, lại nhiều thì bán không được giá.
Diệc Thanh Thanh lộ ra tươi cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận