Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 822: Phiên ngoại 7

Nhưng mà kỹ năng đều thăng cấp 6 xong, tất cả tác phẩm của cô đều không dám để ngoài, thật sự là tìm bừa một người đều có thể nhìn ra được vấn đề.
Trong không gian tùy thân hiện giờ, có một biệt thự rộng chuyên dùng để tác phẩm của cô.
Đầu ngón tay tung bay, một kim nguyên bảo sống động như thật xuất hiện trong tay cô, còn vàng óng tỏa ra tia sáng vàng, liếc mắt một cái nhìn qua còn có cảm giác nặng trĩu.
Đây còn là không dùng hiệu quả hồn lực điểm linh, sau khi điểm linh thì như thủ thuật che mắt, cho dù là người nào nhìn cũng nghĩ là thỏi vàng thật.
Cô nhẹ nhàng ước lượng một lát, kim nguyên bảo biến mất trong tay cô, xuất hiện trong đại trạch viện chuyên để sản phẩm xếp giấy ở không gian tùy thân.
Nơi đó có phòng to riêng, bên trong đặt đều là nguyên bảo lấp lánh.
Đêm dần sâu hơn, cô xếp nguyên bảo xếp mệt mỏi, lại đổi cầm quyển sách đọc, lật mấy tờ thì người bên cạnh có động tĩnh.
A Viễn ly hồn đã trở về.
“Thế nào? Tra được không?” Diệc Thanh Thanh vội vàng hỏi.
“Tra được rồi.” Vân Cô Viễn ngồi dậy, trong giọng nói tràn ngập ý cười: “Thời gian hai chúng ta tử vong là trước sau, anh sẽ đi trước em một bước, giờ ngọ hai khắc rưỡi mùng 7 tháng 7 sang năm, em là giờ ngọ canh ba mùng 7 tháng 7, đến lúc đó anh đợi em một lát rồi cùng lên đường.”
Diệc Thanh Thanh ngây ngốc gật đầu, canh ba buổi trưa mùng 7 tháng 7, quá quen thuộc, hai đời đều sinh cùng thời gian, chết cùng thời gian, thậm chí ngày chết còn cùng ngày và cùng thời gian.
Nhưng mà đời trước cô chỉ sống đến 20 tuổi, đời này lại có thể sống đến 94 tuổi, cô và thời gian này đúng là không phải có duyên bình thường.
“Còn có một năm nữa, không cần gấp như vậy, chuẩn bị mộ xong chúng ta còn có thể hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng này.”
Đã biết ngày chết, cô có thể sắp xếp những ngày cuối đời.
Thực ra ngoại trừ gặp mấy người bạn phía dưới, nói với bọn họ chuyện mình sắp xuống ra, cũng không có chuyện quan trọng gì.
Còn lại trước đó không lâu cô cảm nhận được tuổi thọ của mình sắp tới, nên đều sắp xếp ổn.
Những ngày sau đó cô và Vân Cô Viễn ở trên núi sống mấy ngày không người quấy rầy, cuộc sống an tĩnh nhàn nhã.
Mười 12 tháng 7, Vân Cô Viễn gọi điện cho con trai con gái trước:
“Sinh nhật năm nay của cha các con đừng nhọc lòng, cũng đừng đến núi Phong Lộc quấy rầy thế giới hai người của cha và mẹ con, dám đến cha đánh hai đứa ra ngoài!”
Vân Thanh và Diệc Viễn đều bị cha yêu vào là mù quáng áp chế nhiều năm, chỉ có thể từ bỏ.
Không nghĩ tới ngày 15 tháng 7 nguyện vọng thế giới hai người của lão đồng chí Vân thật sự được như ý nguyện, nhưng mà chỉ ý trên mặt chữ là không bị người khác quấy rầy, nhưng có quỷ.
Diệc Thanh Thanh vón muốn đến mộ tìm mấy chị em tán gẫu, nhưng gần tới tết Trung Nguyên, chỗ mộ cũng có nhiều người tế bái, tán gẫu đều không thể sảng khoái.
Cô dứt khoát nhân dịp tết Trung Nguyên, bọn họ đi lên cũng tiện, nên ở nhà tụ họp!
Cô không chỉ chuẩn bị sản phẩm xếp giấy và nhang nến trước, còn tự tay vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Ngày tết Trung Nguyên, ban ngày cô ăn sinh nhật với A Viễn, màn đêm buông xuống cô lập tức bận rộn.
Lúc này đại sảnh yến tiệc bày một bàn tròn thật to, cái bàn này là mấy ngày nay cô đặc biệt lựa đặt trên mạng.
Lúc này trên bàn tràn ngập đồ ăn, nhưng ngoại trừ hai vị trí có đồ ăn thật ra, những chỗ khác trước bát đũa đều có một lò hương nhỏ, phía dưới chỗ ngồi còn có một chậu than.
Các giáo viên dạy cô kỹ năng cảm nhớ tổ quốc thịnh thế thái bình, hơn nữa bản thân đều là người có công đức, xếp hàng đầu thai đều đứng đầu, mười mấy năm trước đã đi đầu thai.
Các anh hùng nhân dân cung phụng cũng tư sửa linh hồn xong, đi vào luân hồi lần nữa.
Thậm chí ngay cả cha mẹ, anh chị dâu cô, cũng vì sau này bị cô ảnh hưởng, tham dự vào nhiều việc thiện, tích cóp được ít công đức sớm đi hưởng thụ nhân sinh lần sau.
Hiện giờ tết Trung Nguyên Diệc Thanh Thanh trên cơ bản chỉ cúng bái mấy chị em, cùng với chồng bọn họ.
Tuy mấy người này cũng có ít công đức, cũng đủ đầu thai vào nhà tốt, nhưng vì mới chết mười mấy năm nên đợi hưởng thụ cuộc sống làm ma đủ đã.
Từng biểu văn ném vào chậu than, đốt nguyên bảo, cũng châm nhang nến.
Sau khi làm xong toàn bộ, cô nhìn khói bay lên, trong tay xuất hiện lá bùa, cô vỗ lên người một cái, yến tiệc vỗn an tĩnh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận