Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 242: Bỏ phiếu

“Đồng chí Diệc Thanh Thanh, cô là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn năm nay đúng không? Công tác quần chúng làm không tệ, đã có mấy người bầu cho cô.”
Cán sự Trần vươn tay nắm nhẹ lấy tay Diệc Thanh Thanh.
“Ông quá khen, tôi bầu mấy vị này.” Diệc Thanh Thanh nhìn thoáng qua trên tường, chỉ Lâm Quế Hoa, Hứa Đông Mai còn có hai thím ở tổ mình.
Phiếu bầu của tiểu đội 1 hơn nửa, vậy mà cô đứng thứ hai, chỉ kém thím Quế Hoa một hai phiếu, còn nhiều hơn thím Đông Mai một phiếu.
Đúng là bị thím Quế Hoa nói trúng.
Diệc Thanh Thanh trở lại đội ngũ, thím Quế Hoa kéo tay cô cười tủm tỉm nói: “Thế nào, thím đoán không sai đúng không?”
“Đúng vậy, sớm biết đám Hổ Oa tuyên truyền cho cháu có hiệu quả như vậy, có lẽ cháu nên cho mấy đứa bé nhiều hơn chút.” Diệc Thanh Thanh nói giỡn.
Thím Quế Hoa vỗ tay cô: “Cháu đừng chiều mấy đứa, cháu dùng dầu ngon, bọn họ đã kiếm lớn mà.”

“Được rồi, đã bầu xong, mọi người có thể xoay người lại.” Cán sự Trần nói.
Tuy đều xoay người lại, nhưng mỗi người đi lên đều thấy được tình hình phiếu bầu trước mặt, cho nên lúc này mọi người đều đã biết kết quả.
“Số phiếu cao nhất là Lâm Quế Hoa, Diệc Thanh Thanh, Hứa Đông Mai và Tôn Lai Đệ! Mọi người vỗ tay chúc mừng! Hi vọng mọi người làm tốt công việc hậu cần trong khoảng thời gian thu hoạch vụ thu, chiếu cố mọi người thật tốt!”
Sau khi nói xong cán sự Trần vỗ tay trước tiên.
Trên mặt thím Quế Hoa là tươi cười, vô cùng bình tĩnh, hào phóng thong dong.
Diệc Thanh Thanh cũng học dáng vẻ của bà ấy, trong tiếng vỗ tay của mọi người có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Được rồi, tôi tuyên bố công việc thu hoạch và gieo trồng vụ thu, bây giờ bắt đầu!” Giọng nói tràn ngập tình cảm của cán sự Trần vang vọng bốn phía.
Mọi người đi theo tổ trưởng của mình tới hai đầu bờ ruộng, lại phân chia công việc.
Diệc Thanh Thanh đi theo thím Quế Hoa và thím Đông Mai và thím Tôn lúc trước không thân lắm.
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc khá lắm, số phiếu còn nhiều hơn thím hai phiếu.” Hứa Đông Mai trêu ghẹo nói.
Diệc Thanh Thanh cười ngượng ngùng: “Đều là mấy thím để mắt tới cháu, cháu chưa từng nấu cơm cho nhiều người như vậy, còn cần mấy thím chỉ giáo nhiều hơn.”
“Tính ra cô vẫn là người thông minh nhất, biết làm công tác trước tiên, trong đội có người nào nỡ cho nhiều đồ như cô, không chọn cô thì chọn ai?”
Tôn Lai Đệ cũng cười, giọng điệu nói chuyện nhẹ nhàng không có tính công kích, nhưng mà ý trong lời nói không hợp mùi vị.
Thím Quế Hoa liếc xéo Tôn Lai Đệ một cái, nói với Diệc Thanh Thanh:
“Cháu đó, cũng đừng khiêm tốn, lúc trước thím nghe lão Triệu và Hữu Căn nói cháu nấu cơm ngon, hôm qua đứa bé mang miếng cá chạch về tuy thím không nếm thử một miếng, nhưng ngửi mùi thôi cũng biết là ngon, lát nữa còn cần cháu bỏ sức, để bọn thím học hỏi thêm một chút.”
“Đi thôi, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.” Thím Đông Mai cũng nói.
Hai người một trái một phải nắm tay Diệc Thanh Thanh đi tới bên nhà ăn.
Tôn Lai Đệ thấy không có ai để ý tới mình, thì dậm chân đi theo.
Nhà ăn lớn trong đội ở bên cạnh sân phơi lúa, ngay sát kho lúa.
Lương thực trong lúc thu hoạch vụ thu đã đặt ở nhà ăn, đến lúc đó bọn họ tự mình đánh giá lượng ăn mỗi ngày, chỉ có thể thừa không thể thiếu.
Diệc Thanh Thanh dốt đặc cán mai phương diện này, cô ngay cả trong đội có bao nhiêu người cũng không biết, mỗi bữa nấu bao nhiêu cũng không rõ lắm.
Cũng may còn có ba người già đời khác.
Đúng vậy, Diệc Thanh Thanh mới biết được thím Quế Hoa, thím Đông Mai và Tôn Lai Đệ đều là một thành viên trong đội ngũ nấu cơm ở nhà ăn khi thu hoạch vụ thu.
Thím Quế Hoa là dựa vào nhân duyên của mình và năng lực phối hợp trù tính chung.
Thím Đông Mai dựa vào kỹ xảo nhào bột mì xuất sắc của mình, bánh bột ngô rau dại mà bà ấy làm ăn ngon hơn những người khác.
Tôn Lai Đệ và Tôn Chiêu Đệ đứng hạng năm là chị em ruột, hai người chỉ kém nhau một phiếu, mà thứ năm và thứ sáu thì cách nhau không ít.
Tôn Lai Đệ và Tôn Chiêu Đệ là thôn bên gả tới, hai người có tay nghề giỏi trong việc trộn rau dại trong đội, nhà ăn trong vụ thu hoạch vụ thu năm vừa rồi, hai người đều là thành viên của đội ngũ nấu cơm.
Rau dại rất quan trọng đối với cơm tập thể.
Bởi vì cho dù là nấu cơm cho cả đội, cũng không có khả năng đều là lương thực thuần, cho dù là lương thực thô cũng không có nhiều như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận