Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 210: Hai người

Thợ chụp ảnh giơ ngón tay cái với bọn họ: “Chuẩn bị, 1, 2, 3!”
Tách một tiếng, thợ chụp ảnh ấn máy ảnh, hình ảnh dừng ở đây.
Niên đại hiện giờ ấn một cái, vậy thì thành kết cục đã định, ấn thêm một lần thì tốn thêm một hình, chụp xong trước khi rửa ra, cũng không có cơ hội nhìn xem mình chụp trông như thế nào.
“Xong, bây giờ chụp bốn chúng ta, không cần xe đạp, chúng ta ngồi trên bồn hoa là được!” Lý Mộng Tuyết vỗ tay, chỉ huy bọn họ dắt xe đạp ra, sau đó đuổi ba đồng chí nam đứng một bên.
Lần này không có quá nhiều động tác, chính là bốn người tay nắm tay ngồi trên bồn hoa, nhìn màn ảnh cười.
Lý do của Lý Mộng Tuyết là, phải bày ra đặc thù của gương mặt một cách hoàn mỹ.
Kế tiếp là ảnh chụp hai người, Lý Mộng Tuyết và Trịnh Hiểu Long trước, đẩy xe đạp qua làm đạo cụ, Trịnh Hiểu Long đạp xe, nghiêng đầu nhìn Lý Mộng Tuyết ngồi ghế sau, ánh mắt kéo sợi.
Hình ảnh thoạt nhìn rất đẹp, đặc biệt có tình yêu.
Thợ chụp ảnh cười đến mặt đầy nếp nhăn, đám người trẻ tuổi hiện giờ đúng là biết chơi!
Đến lượt Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn, Lý Mộng Tuyết đề nghị hai bọn họ cũng dùng xe đạp chụp ảnh.
Diệc Thanh Thanh từ chối, cô muốn chụp một bức giống với ảnh chụp triển lãm trên quầy hàng với Vân Cô Viễn, ảnh chụp đứng đắn trang trọng, không có đa tình tràn ra ngoài ảnh chụp.
Hai người đi tới trước bồn hoa, đứng thẳng đoan chính, chậm rãi điều chỉnh khoảng cách, tới gần một chút, bả vai dựa gần bả vai, sau đó duy trì động tác mỉm cười nhìn màn ảnh.
Trước khi ấn chụp, mỗi giây đều giống như bị kéo chậm mấy chục lần, khiến cô hơi lúng túng, trái tim đập càng lúc càng nhanh.
“Tách!”
Động tác rất bình thường, sau khi chụp xong vậy mà lòng bàn tay của Diệc Thanh Thanh đã ra đầy mồ hôi.
Cô ngẩng đầu nhìn Vân Cô Viễn, mắt sắc thấy tai anh đỏ bừng lên.
Hóa ra không chỉ có cô khẩn trương.
“Này, mọi người có cảm thấy hay không, hai bọn họ chụp ảnh giống y như đôi vợ chồng già trong đống ảnh triển lãm.” Tiền Lai Lai nói với Vương Linh Linh và Lý Mộng Tuyết.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy những lời này, tức giận nói: “Được rồi, đến lượt ba người, mau qua đi!”
Tiền Lai Lai kéo Vương Linh Linh đi qua, Trần Chí Hòa đề nghị muốn chụp chung lại cọ tới cọ lui, tay nắm chặt, yết hầu nhúc nhích.
“Làm nhanh lên, dông dài quá.” Tiền Lai Lai thúc giục.
Cô ấy và Vương Linh Linh đều đã đứng xong, Trần Chí Hòa còn chưa đi tới trước mặt, dáng vẻ đó cô ấy nhìn thôi cũng bực bội.
Trần Chí Hòa không nói câu nào, đứng bên cạnh Tiền Lai Lai.
Cảm nhận được cánh tay của Trần Chí Hòa cọ xát cánh tay mình, Tiền Lai Lai nhìn anh ta một cái, im lặng dịch bước nhỏ sang bên Vương Linh Linh.
Vương Linh Linh cảm nhận được bị đẩy ra, cũng dịch sang bên cạnh bước nhỏ.
Trần Chí Hòa nghiêm mặt không nhúc nhích, đợi đến khi thợ chụp ảnh đếm “3”, ấn máy ảnh, anh ta lấy thế sét đánh không kịp bịt tai dịch một bước tới bên cạnh Tiền Lai Lai, thành công đứng sát bên cạnh cô ấy.
Tiếng tách vang lên xong, anh ta lập tức tránh ra chạy tới bên cạnh, khiến Tiền Lai Lai còn chưa kịp mở miệng mắng.
Chụp ảnh xong, thợ chụp ảnh lặp lại số lượng ảnh cần rửa mà bọn họ nói lúc trước, tính toán:
“Rửa tổng cộng 22 bức, mỗi bức 5 hào, nộp một nửa làm tiền đặt cọc, một tuần sau tới tiệm chụp ảnh lấy là được.”
“Bác à, chúng cháu đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sắp tới thu hoạch vụ thu, một tuần e rằng không tới được, có khi còn phải hai tháng sau mới lấy được. Bác có thể làm nhanh giúp chúng cháu, ngày kia lấy được không? Chúng cháu trả thêm tiền cũng được.” Lý Mộng Tuyết khẩn cầu.
Chụp ảnh xong không thể lập tức xem đã khó chịu, lại đợi lâu như thế càng khó chịu gấp đôi.
Không biết khi mình chụp ảnh biểu cảm có tự nhiên hay không?
Đôi mắt mở có đủ to không?
Tư thế đẹp hay không?
Thợ chụp ảnh vội xua tay nói:
“Không được không được, hai ngày không rửa được ảnh, cho dù làm được cũng không được, hiệu quả cũng không tốt. Một tuần sau không lấy được cũng không sao, đợi thu hoạch vụ thu bận xong lại đến lấy cũng được, chỉ cần muộn hơn một tuần sau. Cho dù bao lâu, chỉ cần tiệm chụp ảnh vẫn còn đó, ảnh chụp của các cháu đều sẽ được cất giữ, khi nào tới lấy cũng được.”
Đã nói như vậy Lý Mộng Tuyết chỉ có thể uể oải đồng ý, haizz, niên đại này đúng là không tiện chút nào.
Mấy người trả tiền cọc ảnh chụp của mình, nữ sinh nhiều thêm một bức ảnh chụp bốn, mỗi người rửa 4 bức, mỗi người nộp 1 tệ tiền đặt cọc. Nam sinh ít hơn nửa, rửa ra chỉ có một bức ảnh chụp chung và một bức ảnh hai người hoặc ba người, mỗi người nộp 5 hào tiền đặt cọc là được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận