Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 377: Đây là học trò của ông à

Hai bọn họ bay trên hố lửa thuộc về bọn họ, hưởng thụ tế bái khó có được, bộ quần áo rách nát đầy lỗ thủng trên người khi chết, cũng đổi thành bộ quần áo bọn họ thích khi còn sống.
Quần áo này là cô gái nhỏ mới đốt cho bọn họ.
Khi nghe cô tế bái nhỏ giọng lẩm bẩm, Trịnh Tri Âm nhìn chồng một cái: “Học trò? Sao tôi không nhớ rõ mình còn có một học trò trẻ tuổi như vậy nhỉ?”
“Tôi cũng không có ấn tượng.” Lâm Nhất Bạch nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc đốt tế phẩm, trong tay đột nhiên xuất hiện bút vẽ, giấy vẽ: “Nhưng mà những thứ này đều là những thứ tôi thường dùng trước khi xảy ra chuyện, cô bé này rất hiểu chúng ta.”
Lúc này bên cạnh hai bọn họ lại xuất hiện một âm hồn, mặc quần áo rách nát có chút giống bọn họ lúc trước:
“Lão Vương? Ông cũng tới sao? Đây là học trò của ông à?”
Trước khi chết bọn họ ở cùng một nông trường, lão Vương còn qua đời trước bọn họ hai năm, hiện giờ ở cùng chỗ dưới âm thế.
Vừa tới Vương Văn Dương cẩn thận quan sát người tế bái, rất xa lạ.
Lúc này một ông cụ râu bạc nói chuyện:
“Nhà các ông ở cũng là địa phủ chia nhà đúng không? Cái giá của chia nhà, chính là đọc lấy ký ức linh hồn của các ông, lưu trữ những thứ có tác dụng. Có khả năng không phải các ông ký kết một đời này, cho nên quên mất. Cô bé này tự xưng là học trò của chúng ta, hẳn là nhận được ít cơ duyên liên quan tới chuyện này, có một số người trời sinh đã có cơ duyên, không đi con đường đầu thai bình thường.”
“Cái gì? Chia nhà không phải mỗi người đều có sao?” Lâm Nhất Bạch nghi ngờ nói.
Ông ấy và vợ khi chết mỗi người chỉ có một túi vải nhỏ, quan tài cũng không có, căn bản không được ở nhà riêng.
Sau này nghe nói âm thế có nhà ngang, nên đến, còn tưởng mỗi người đều có.
“Đợi đã, ông nhìn có chút quen mắt, là Dịch lão tiên sinh sao?” Từ lúc ông cụ nói chuyện, Vương Văn Dương đã nhìn ông ấy.
Rất lâu trước đây khi ông ấy mới đến nông trường, có một lão trung y qua đời, ông ấy thấy được dáng vẻ của người nọ, ấn tượng khắc sâu.
“Đúng vậy…” Dịch Kỳ sờ râu: “Ông là?”
“Chúng ta đều từng ở nông trường Đại Hưng! Ngài đi sớm nhất, khi ngài qua đời tôi mới tới, Tiểu Lâm và Tiểu Trịnh thì muộn hơn chút.” Vương Văn Dương nói.
Ông Dịch đã ở âm thế nhiều năm, vuốt râu nói:
“Trong chuyện này có khả năng có duyên cớ gì đó, nơi này cách nông trường không tính là xa, có khả năng là cô bé này nhận được cơ duyên ở đó.”
“Như vậy chẳng phải nói tất cả sở học của chúng ta không bị chôn vào trong đất theo chúng ta sao? Tay của cô bé này, vừa nhìn là biết bàn tay dùng để chơi nhạc, không biết cảm thụ âm nhạc thế nào. Lão Lâm, tôi rất vui!”
So với nhận được tế phẩm, Trịnh Tri Âm càng vui sướng chuyện này hơn.
Bà ấy có thể nói là vì hai tay đều bị tra tấn cuối cùng không thể đánh được đàn nữa, mới hoàn toàn hỏng mất buồn bực mà chết.
Bà ấy có yêu thích đối với âm nhạc vượt qua mọi thứ, có người kế tục là an ủi lớn nhất.
“Từ hoa văn trên vật phẩm xếp giấy có thể thấy, có lẽ cô bé này học cách vẽ phương tây của tôi, không biết đã học bao lâu, học không tệ lắm.” Lâm Nhất Bạch vui vẻ nói.
“Ồ, các ông nhìn chữ trên giấy vàng xem, vừa nhìn là biết học từ tôi, thật đẹp!” Vương Văn Dương khoe khoang nói.
“Cô bé này đúng là người chịu khó, bên kia còn có hai vị chưa tới đâu, cô bé này đúng là học không ít! Nơi này ở đều là người trẻ tuổi, có lẽ là khu thanh niên trí thức. Thường ngày thanh niên trí thức phải làm rất nhiều việc, đừng để mình bị mệt chết!” Trịnh Tri Âm hơi lo lắng nói.
“Nhìn tiệm thuốc và dược liệu cô bé đốt cho tôi, cô bé chắc chắn là học trung y từ tôi, tôi thấy cơ thể cô bé điều dưỡng rất tốt.” Ông cụ Dịch nhìn kiểu gì cũng thấy thích.
Từ việc cô tế bái các thầy cô chưa từng gặp mặt đã biết cô là người biết cảm ơn, đứa bé tốt bụng, cơ thể cũng khỏe mạnh, có thể thấy được cô học không tệ từ chỗ mình, nhất định là người thông minh.
Đã có đức hạnh, còn có năng lực, là hạt giống học y tốt!
Chẳng qua tinh lực của mỗi người đều có hạn, không được, số tiền này ông ấy phải lấy ra mua giấc mơ, những thứ như viết vẽ nung đúc tình cảm gì đó kia không có chút tác dụng hiện thực học chơi là được, chuyên tâm học trung y với mình mới tốt.
Nếu không nghĩ tới mấy thứ lão tổ tông để lại hiện giờ bị cháu nội bất hiếu của ông ấy vứt bỏ, ông ấy đều tức tới tim gan đau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận