Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 650: Ý đồ lười biếng

Đây là quyết tâm không muốn cô lười biếng mà, đồng chí Đại Kim Hoa có thể không biết khi nào chính sách thả lỏng sao?
Nhưng mà đồng chí Đại Kim Hoa cũng nhượng, còn suy xét phí tổn, quyết định của cô ấy không thành vấn đề.
Chẳng qua ở chỗ Diệc Thanh Thanh, thời gian quan trọng hơn chút phí tổn này nhiều, nhưng chuyện này không có biện pháp nói, dù sao Đại Kim Hoa đều nói, chỉ cần nghỉ hè trợ giúp nhóm hàng đầu tiên.
Thôi, cô phủi tay làm chưởng quầy muộn chút vậy!
Nhưng mà cho dù như thế, cũng vẫn phải cố gắng tiết kiệm thời gian, vì thế cô nói: “Vậy có phải chúng ta nên chuẩn bị mấy chiếc máy may hay không?”
Có máy may, làm quần áo sẽ nhanh hơn nhiều.
Lý Mộng Tuyết còn chưa nghĩ tới chuyện này: “Đúng vậy, nhưng mà phiếu máy may không dễ kiếm, còn phải nghĩ biện pháp.”
“Tôi có biện pháp kiếm máy may, giao cho tôi đi.” Diệc Thanh Thanh nói, cô đến quầy chuyên doanh bán máy may ở cửa hàng bách hóa đánh dấu hai lần là được.
Hiện giờ cô hiểu rất rõ đám chị em, không phải tất cả mọi thứ đều cần tìm lý do giải thích mới có thể lấy ra, trừ phi cô chủ động nói, nếu không bọn họ sẽ không cố chấp hỏi cô đồ vật kiếm được từ chỗ nào.
Quả nhiên lúc này không ai hỏi cô chuyện này, đều tán thành.
Tiền Lai Lai còn lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra, viết lại chuyện máy may.
“Cô tiến vào nhân vật nhanh như vậy à?” Lý Mộng Tuyết buồn cười nói.
“Ghi lại trước, chúng ta là phải dựa theo cổ phần chia hoa hồng, máy may này cũng là bỏ vốn, cần phải ghi lại.” Tiền Lai Lai nói: “Mấy thứ khác cũng thế, các cô cũng thử nghĩ xem chúng ta làm quần áo bán mà nói, cần chuẩn bị thứ gì, ai lấy ra bao nhiêu tính cổ phần bấy nhiêu.” Tiền Lai Lai nói.
Diệc Thanh Thanh tiếp tục góp một viên gạch cho sự nghiệp lười biếng của mình:
“Có máy may này, có phải không có chỗ để đặt hay không? Hơn nữa chắc chắn cần mua một đống vải dệt đúng không? Có phải vải dệt không có chỗ để hay không? Nếu chuyện này cũng cần chỗ, chuyện kia cũng cần chỗ, cộng thêm một khi khai trương thì phải thuê người, vậy không bằng chúng ta trực tiếp bắt đầu từ cửa hàng đi, dù sao thuê cửa hàng mặt tiền cũng không đắt.
Vừa vặn tôi có cửa hàng bên phố Kim Mã, hai tầng, gần đó có mấy khu dân cư, cách học viện điện ảnh cũng gần, vị trí tốt, khách hàng tiềm năng nhiều, mở cửa hàng trang phục có lẽ không tệ.
Tầng một làm cửa hàng mặt tiền, tầng hai dùng để sắp xếp may vá, dù sao cho người khác thuê cũng là thuê, không bằng chúng ta tự mình sử dụng, còn không có tranh cãi gì, muốn thuê bao lâu thì thuê bấy lâu. Nếu mọi người lo lắng phí tổn, tôi lấy tiền thuê nhà ba năm làm cổ phần, ba năm sau không đến mức không trả nổi tiền thuê nhà đúng không? Thực sự mà như vậy, vậy thì khỏi làm thì hơn.
Như vậy sau này chúng ta bàn bạc chuyện kinh doanh, còn có làm quần áo cũng đều có chỗ, trước khi mở cửa hàng cũng có chỗ để quần áo.
Hơn nữa tôi quét dọn chỗ đó là có thể sử dụng, muốn bày quán thì trực tiếp lấy ra bày cũng tiện, khách hàng cũng có thể dẫn tới trong tiệm.”
Trong nguyên thư Lý Mộng Tuyết bày quán trước, sau đó mở cửa hàng, nhưng mà Diệc Thanh Thanh cảm thấy quá trình này có thể cắt bớt, bọn họ không thiếu chút phí tổn này, phí tổn nhiều một chút tiến độ cũng có thể nhanh hơn.
Bày quán đúng là tiện nhưng cũng sẽ vì không ổn định, xói mòn rất nhiều khách hàng.
Không có năng lực mở cửa hàng mới bày quán, đã có năng lực mở cửa hàng còn không bằng trực tiếp mở cửa hàng!
“Mở cửa hàng mà nói, không phải là cần chuẩn bị càng nhiều quần áo sao? Phí tổn cũng lớn hơn nữa? Cho dù nhà ở là của cô, tiền thuê nhập vào cổ phần, nhưng mua nhiều vải dệt như thế cũng tốn không ít tiền đúng không? Chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
Đương nhiên là Lý Mộng Tuyết biết có cửa hàng mặt tiền càng tiện, có thể giữ lại khách, nhưng kiếm đâu ra tiền đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận