Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 693: Em không có, anh đừng nói linh tinh

“Vui sướng thì vui sướng, nhưng mà cơ hội như ngày hôm qua sau này sẽ không còn, quá đáng tiếc.” Vân Cô Viễn lắc đầu, dáng vẻ vô cùng tiếc hận: “Không phải là em cũng thích giống như ngày hôm qua sao?”
Diệc Thanh Thanh: “…”
“Em không có, anh đừng nói linh tinh!” Diệc Thanh Thanh mạnh miệng nói: “Ai da, bụng có chút đói, em đi nấu cơm sáng!”
Nói xong thì muốn rời đi.
Lần này Vân Cô Viễn không tri kỷ thả cô đi như vậy, ngày hôm qua anh suy nghĩ tới nửa đêm, cuối cùng đưa ra một kết luận, Thanh Thanh cũng không bài xích anh tới gần, trái lại còn thích, trước đó anh hơi cẩn thận quá.
Thủ lễ thì thủ lễ, chủ động nắm tay người yêu, đi gần cô hơn một chút, hay là chỉ là ôm một lát đều bình thường, không tính vượt quy củ, anh nên thủ lễ đồng thời hơi chủ động lớn mật một chút.
Vì thế lúc này anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần bên cạnh.
Diệc Thanh Thanh không để ý nên không đứng vững, lùi về bên cạnh anh hai bước, một tay khác của Vân Cô Viễn kịp thời đỡ lấy cánh tay của cô.
Hai người đứng mặt đối mặt, cách nhau còn chưa đến khoảng cách bắt tay.
Cái mũi của Diệc Thanh Thanh đều sắp chạm vào cúc áo sơ mi trước ngực anh!
Mùi thơm cơ thể tràn ngập nhang khói sắp hun cô ngất đi, chân có chút mềm nhũn.
“Anh, anh làm gì thế?”
Vân Cô Viễn cúi đầu nhìn cô nói: “Đi cùng đi.”
“Hả? Đi cùng gì cơ?” Đầu óc của Diệc Thanh Thanh hơi trống rỗng, nói theo bản năng.
“Đi cùng nhau nấu cơm.” Vân Cô Viễn nhìn gương mặt đỏ rực của cô, cười nói.
“À, được.” Diệc Thanh Thanh ngoan ngoãn nói.
Đợi một giây, hai giây, sắp một phút, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm cúc áo sơ mi thứ hai trước ngực Vân Cô Viễn ra thành cái động, đồng chí Vân nói cùng đi nấu cơm vẫn không nhúc nhích gì, hai tay còn đặt trên cánh tay của cô, không có ý buông ra.
Nhưng mà anh không dùng lực, nhẹ nhàng đỡ cô, nhưng mà Diệc Thanh Thanh cũng không biết thế nào, không muốn đẩy tay anh ra tránh ra.
Giữa hai người đều im lặng đến mức khiến người ta quên đi cả thở.
“Không đi sao?” Diệc Thanh Thanh khôi phục chút lý trí, nhỏ giọng nói.
“Anh muốn ôm em lại đi.” Vân Cô Viễn nói.
Diệc Thanh Thanh im lặng nuốt nước bọt, không biết lấy đâu ra dũng khí, bàn tay vốn nắm chặt góc áo của mình vươn qua eo anh vươn tới sau lưng anh.
Vân Cô Viễn đặt tay lên cánh tay cô, ôm cô vào trong lòng.
Hai người cách hai tầng vải dệt hơi mỏng, đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của đối phương.
Ánh mặt trời phá mở tầng mây, chiếu lên trên người hai người đang ôm nhau ở sân.
Diệc Thanh Thanh vùi đầu vào trong lòng đồng chí Vân làm rùa đen rút đầu, trái tim đều sắp nhảy ra ngoài, nhưng rất nhanh cô phát hiện, dường như anh cũng không bình tĩnh lắm, hình như anh còn khẩn trương hơn cả cô, lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó đầu óc bắt đầu không chịu khống chế suy nghĩ miên ma, lá gan cũng lớn hơn một chút.
Nhất thời nghĩ khi trong lòng đồng chí Vân như nai con chạy loạn sẽ có biểu cảm gì, cô ngẩng đầu lén liếc nhìn anh.
Nhưng mà hai người dán sát quá gần, cô không tính là lùn, nhưng đỉnh đầu chỉ có thể thấy xương quai xanh của người nào đó, ngẩng đầu cũng chỉ thấy cằm và yết hầu nhúc nhích của anh.
Rất gợi cảm, cô không cẩn thận nhìn nhiều một lát, mãi đến khi cảm thấy anh cúi đầu nhìn mình, cô mới vùi đầu trở về.
Nhất thời lại cảm thấy eo của đồng chí Vân rất nhỏ, cô ôm vừa vặn đủ, đầu dán sát vào ngực anh, cảm thấy cứng rắn, khiến cô nhớ tới khoảng thời gian trước nhìn thấy anh mặc áo ba lỗ mơ hồ lộ ra một góc cơ ngực.
Cô lại bắt đầu nghĩ tới cơ bụng của anh, không biết là xúc cảm gì, anh đều chủ động ôm lấy, cô sờ cơ bụng cũng không quá mức đúng không?
Cô khẽ nheo mắt rút tay ôm eo anh trở về, tính toán đổi chỗ cảm thụ cơ bụng cô thèm nhỏ dãi đã lâu.
Vân Cô Viễn: “…”
Hôm qua anh tỉnh ngộ, hôm nay mới khó có được lớn mật một lát, thực sự là khiến anh thành công, thành công ôm được giai nhân, trong lúc nhất thời cảm thấy cả người lâng lâng.
Nhưng không lâu sau anh phát hiện mình đánh giá cao định lực của mình, ôm không nhúc nhích thì thôi, anh thực sự không dám nhúc nhích, nỗ lực ổn định hơi thở và khác thường, nhưng không thắng nổi cô gái trong lòng nhích tới nhích lui.
Khi cảm thấy bên hông căng cứng, anh lập tức cứng lại, sau đó lại cảm nhận được hơi thở đặc biệt nhẹ hơn quét qua cổ mình, tầm mắt muốn xem nhẹ cũng không xem nhẹ được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận