Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 286: Kết thúc thu hoạch vụ thu

Lúc này trên sân phơi lúa đã mở đại hội tổng kết thu hoạch vụ thu, đại đội trưởng cao giọng nói ở nhà ăn tập thể đều nghe thấy được.
Trong nhà ăn tập thể bay ra mùi thơm khiến đám xã viên liên tục liếc mắt nhìn.
Bụng của đại đội trưởng Triệu Hữu Điền cũng liên tục kháng nghị.
Ông ấy dựa vào tốc độ nhanh nhất nói xong tổng kết thu hoạch vụ thu, còn có sau đó tính lương thực, nộp thuế lương thực, chia lương thực cho trong đội, một tuần sau mỗi nhà để một người đến nông trường giúp đào mương.
“Được rồi, tan họp!”
Bên trong nhà ăn tập thể, đám công thần nhỏ hôm nay bắt được cá chạch xếp hàng múc cơm trước, mỗi người một muỗng to, là cá chạch kèm cuống cải thảo và nước canh, sau đó lấy bánh bao rau dại.
Đám Diệc Thanh Thanh cũng múc cho mình trước.
Đám xã viên như ong vỡ tổ lao vào nhà ăn tập thể, không nói tới việc xếp hàng, cứ nhìn xem món ăn là gì trước đã.
Ngạch cửa làm mười mấy năm của nhà ăn tập thể đều sắp bị dẫm sập.
“Xếp hàng! Xếp hàng! Mỗi người đều có!”
Đại đội trưởng và trưởng thôn thấy thế thì đứng ra duy trì trật tự, đội ngũ mới dần xếp hàng.
Nhưng xếp hàng thì xếp hàng, cũng không thể ngăn cản cả đám bọn họ kiễng chân nhìn phía trước, hay là cơ thể lúc lên lúc xuống hít sâu.
Mùi thơm này, hít nhiều một cái đều là kiếm lời.
Bốn người cùng nhau múc cơm, đều đã quen tay, tốc độ cũng nhanh, rất nhanh mọi người đều múc được một bát cá chạch hầm thơm ngào ngạt và mấy cái bánh bao rau dại.
Có thịt khô hầm cá chạch, bánh bao rau dại hôm nay phân lượng rất vững chắc đều không lọt nổi vào mắt.
“Ăn xong bữa này muốn ăn cơm thanh niên trí thức Tiểu Diệc nấu, phải đợi tới tận sang năm, haizz, thật sự không nỡ!”
“Thanh niên trí thức Tiểu Diệc, sang năm chú chắc chắn sẽ bầu cho cháu, thịt khô hầm cá chạch này một bữa là được, đám trẻ nhà chú cháu cứ dùng thoải mái, để mấy đứa đi bắt giúp.”
“Lão Triệu, đừng ba hoa nữa, nhanh về nhà ăn cơm đi, cơm nguội sẽ không ngon nữa đâu!”

Mọi người nói lời hay như không cần tiền, Diệc Thanh Thanh được khen đến hơi ngượng ngùng.
Bởi vì thịt khô tương đối ít, nhưng cá chạch lại tương đối nhiều, lần này làm thịt khô hầm cá chạch thực ra là hơi ít, nhưng các hương thân đều đặc biệt khen ngợi.
Diệc Thanh Thanh cũng vô cùng kiên nhẫn nói biện pháp xử lý cá chạch cho mọi người, thật lòng hi vọng trên bàn cơm của mọi người có thể thêm món ăn ngon, cơ thể càng khỏe mạnh hơn chút.
Múc cơm xong, nhà ăn tập thể dần vắng vẻ, đám Diệc Thanh Thanh rửa sạch mọi thứ ở nhà ăn tập thể mới khóa cửa rời đi.
Mãi cho đến sang năm, nhà ăn tập thể mới có thể mở lần nữa.
Diệc Thanh Thanh cầm suất đồ ăn của mình, hội hợp với đám đồng bọn của mình.
“Tính toán lương thực, nộp thuế lương thực gì đó đều không cần đám thanh niên trí thức chúng ta, chúng ta tương đương từ giữa trưa hôm nay sẽ bắt đầu được nghỉ, ha ha ha!”
Lý Mộng Tuyết cười vô cùng vui vẻ.
“Các cô không đi theo xem sao? Tôi nghe các hương thân nói, phải cùng nhau đi xem!” Tiền Lai Lai hỏi.
“Không đi! Chiều nay tôi phải ngủ đến khi trời đất tối sầm, ngủ bổ sung lại trong khoảng thời gian này không được ngủ ngon! Ngày mai lại thả lỏng một ngày, ngày kia chia lương thực tôi định đến huyện thành làm chút việc, các cô thì sao?”
Lý Mộng Tuyết bắt đầu sắp xếp kế hoạch, mãi đến khi đầu xuân sang năm đều không cần làm việc, cô ấy có một đống lớn thời gian đến chợ đen phát triển sự nghiệp của mình.
Cô ấy phải kiếm tiền kiếm tiền lại kiếm tiền.
Lại qua mấy năm vật tư phong phú hơn, mấy thứ trong không gian của cô ấy không còn dễ bán như trước, cần phải nhân lúc này bán đi, đến lúc đó mới có tiền vốn đuổi kịp trào lưu phát triển của thời đại, lời to.
Mấy năm này nỗ lực một chút, sau này không cần nhọc lòng vì tiền.
“Tôi cũng không đi, cần bận làm quần áo mùa đông.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Cô còn biết làm quần áo ư?” Lý Mộng Tuyết kinh ngạc nhìn cô.
“Chuyện này có gì hiếm lạ, tôi cũng biết!” Tiền Lai Lai mở miệng nói.
Vương Linh Linh an ủi Lý Mộng Tuyết: “Tôi cũng không biết.”
Hiện giờ Lý Mộng Tuyết chỉ muốn hỏi Diệc Thanh Thanh một câu: Còn có gì cô không biết không?
“Thôi, tôi cũng không đi xem, nhân hiện giờ còn chưa lạnh, phải nhanh chóng đi kiếm củi.”
Tiền Lai Lai cũng tính toán cả rồi, cô ấy đã chuẩn bị đủ củi cho mùa đông, nhưng có thể kiếm thêm một ít bán cho Lý Mộng Tuyết, Trịnh Hiểu Long còn có Trần Chí Hòa!
“Lai Lai, tôi cũng phải đi kiếm củi, em có thể chỉ tôi bí quyết được không? Củi tôi kiếm được đều là học phí của em.” Trong mắt Trần Chí Hòa tràn ngập khẩn cầu.
“…” Tiền Lai Lai hừ một tiếng: “Tùy anh! Núi này không phải do tôi mở, tôi không cần củi của anh!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận