Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 743: Giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn như thế?

Đám Diệc Thanh Thanh đi vào cổng trường, phân công nhau đến khoa mình thông báo, không dám dán tờ tuyên truyền lên bảng tin, nhưng mà trước bảng tin có rất nhiều bạn học, tuyên truyền một chút, người có nhu cầu mua sắm sẽ dễ dàng hơn.
Còn đều là khoa mình, rất nhiều bạn học cho dù không có quan hệ thân thiết, nhưng cũng quen mắt.
Sinh viên cùng trường tự mình kết phường mở cửa hàng quần áo, có lợi nhiều lắm.
Đặc biệt là bên học viện y.
Các sinh viên học viện y nhìn Diệc Thanh Thanh tên đứng đầu điểm thi hai chuyên ngành, đang tuyên truyền về cửa hàng quần áo của mình, còn có Vân Cô Viễn cũng đứng đầu y học lâm sàng im lặng đứng bên cạnh cô.
Hai chữ bội phục và hâm mộ đã nói mệt.
Bọn họ còn đang vò đầu vì việc học, người ta đã có bốn mùa học tập, tình yêu, hữu nghị, sự nghiệp!
Hai chuyên ngành đều đạt điểm tuyệt đối, đối tượng cũng là nhân tài trong học tập, tình cảm của hai người tốt tới mức trường học công nhận là đôi tình nhân ân ái ở vườn trường, còn có mấy người bạn cũng nổi tiếng trong trường.
Hiện giờ còn cùng bạn tốt mở cửa hàng quần áo của mình, kiểu dáng mặc trên người bọn họ đẹp như vậy, vừa nhìn là muốn mua một chiếc, chỉ nhìn thôi là biết sau này việc kinh doanh sẽ không kém.
Giữa người với người sao lại có chênh lệch lớn như thế?
Chênh lệch này lớn đến mức khiến bọn họ không sinh nổi tâm tư ghen ghét.
Diệc Thanh Thanh phát đơn tuyên truyền bên mục thông báo, đám cố vấn học tập đều nghe nói.
Họp xong, cố vấn học tập lớp bọn họ tìm cô nói chuyện:
“Bạn học Diệc Thanh Thanh, nhiều việc như vậy em chiếu cố được không? Sinh viên quan trọng nhất vẫn là học tập!”
“Cô yên tâm đi, trong tiệm bọn em có mời người quản lý, chúng em chỉ đưa ra chủ ý, không tốn công sức, em đảm bảo lấy việc học làm trọng!” Diệc Thanh Thanh nói.
Cố vấn học tập vẫn tương đối tin tưởng cô, dù sao cô luôn khiến người ta bớt lo trong việc học tập.
Diệc Thanh Thanh thấy sắc mặt bà ấy tốt hơn, cười hì hì nhét tờ đơn vào tay bà ấy:
“Cô à, cô có thời gian thì đến ủng hộ chúng em nhé, quần áo rất đẹp! Còn có thể rút thăm trúng thưởng!”
Cố vấn học tập đỡ trán, tức giận nói: “Được rồi được rồi, ủng hộ em!”
“Em giảm giá nhân viên cho cô, cô không được nói với người khác đâu nhé!” Diệc Thanh Thanh nghịch ngợm nói.
“Con nhóc này.” Cố vấn học tập vừa tức giận vừa buồn cười: “Đi đi, cô đang bận!”
Diệc Thanh Thanh chạy thật nhanh, lại đi quấy rối giáo viên và nhân viên công tác trong trường mà cô quen.
Chạng vạng, Diệc Thanh Thanh mới hoàn thành xong nhiệm vụ tuyên truyền, dẫm lên ánh chiều tà hoàng hôn, cùng Vân Cô Viễn trở về số 8 phố Kim Mã.
Vào cửa xong thì đi thẳng tới quầy, ôm bình trà rót một bát trà đầy uống mấy bát.
“Ha ha, sắp chết khát rồi à?” Lý Mộng Tuyết đang sắp xếp lại quần áo trên giá áo, thấy cô thì cười cô.
Diệc Thanh Thanh chỉ cổ họng mình, lại vẫy tay, dùng giọng nói cực nhỏ nói: “Hôm nay nói quá nhiều, giọng nói quá khàn!”
Chỉ có mình cô là thảm nhất, bao nhiệm vụ tuyên truyền với giáo viên nhân viên trong trường.
Đám Lý Mộng Tuyết phát tờ đơn trong khoa mình xong thì trở về.
Khu cư dân xung quanh thì do Tiền Đa Đa chạy.
Tay Lý Mộng Tuyết cho vào trong túi, thực ra là lấy trong không gian siêu thị mấy viên kẹo bạc hà đưa cho cô:
“Ăn kẹo này đi, có thể thoải mái hơn chút.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, lấy một cái bẻ đôi ra, hương kẹo bạc hạ lập tức tràn lan trong miệng, mình ăn một nửa, nửa còn lại nhét vào miệng Vân Cô Viễn.
Toàn bộ hành trình hôm nay A Viễn đều ở bên cô, tuy anh không cần nhiều lời, nhưng mà cùng cô chạy khắp nơi, cũng cần khen thưởng.
Hai người ngậm kẹo trong miệng, nhìn nhau cười.
Lý Mộng Tuyết: “…”
Cô ấy nhanh sắp xếp quần áo thì hơn, hôm nay Ứng Hòa nhà cô ấy cũng ở đây, cô ấy cũng phải cho anh ta ăn kẹo!
Sau khi ăn cơm tối xong mấy bọn họ cùng bàn lại công việc khai trương, sau khi nói xong Lý Mộng Tuyết vung tay lên:
“Ngày mai chúng ta đều nghỉ ngơi một ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức! Dùng gương mặt tinh thần tốt nhất nghênh đón khai trương ngày kia của chúng ta!”
Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, ngày mai cô chỉ muốn nằm trên giường, người nào cũng đừng mơ tới quấy rầy cô!
Nghỉ ngơi một ngày xong, ngày 16 tháng 1, cuối cùng cũng tới ngày cửa hàng quần áo khai trương.
Trời còn chưa sáng, tầng hai phố Kim Mã đã đèn đuốc sáng trưng.
Lần này đều không cần Diệc Thanh Thanh gọi bọn họ rời giường, khi cô học tiết buổi sáng những người khác lục tục lật qua lật lại trên giường, thường bật đèn pin xem thời gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận