Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 326: Cầu khen ngợi

Mặt ngoài nói không cần cô gửi đồ về nhà, trên thực tế nhìn thấy cô hiếu kính, đều vui sướng hơn bất cứ ai khác.
Làm cha mẹ, đâu có ai không thích con cái quan tâm hiếu kính mình?
Cả nhà trở về phòng, sọt đã được đặt lên mặt đất.
Diệc Thanh Thanh mở tay nải ra, lấy từng thứ ra ngoài.
“Đây là thịt heo trong đội ăn tết chia, một ngày trước khi trở về mới giết, đây là gà rừng thỏ hoang con bắt được trên núi… Còn có đây là vịt quay con bắt được ở đầm lau sậy làm, tay nghề của đầu bếp ở Tiệm Cơm Quốc Doanh huyện Thiết Lĩnh ngon hơn chỗ chúng ta nhiều, vịt quay là tuyệt nhất. Sau này con tự mình mò mẫm ra cách làm, tuyệt đối ăn ngon…”
Diệc Thanh Thanh lấy từng món đồ ra ngoài, vừa lấy vừa nói, nói một lúc lâu đột nhiên phát hiện không ai nói tiếp lời.
Cô mang nhiều đồ về nhà như vậy, chẳng lẽ không đáng khen ngợi sao?
Sao không có động tĩnh gì như vậy?
Diệc Thanh Thanh quay đầu nhìn cha mẹ mình, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Những người khác đều bị dọa sợ.
“Ôi trời ơi!” Triệu Hương Lan nhét cháu gái trong lòng cho con trai mình, nắm chặt tay Diệc Thanh Thanh kéo lại gần mình, một tay khác véo lỗ tai cô: “Con nhóc chết tiệt này, dạy con đừng mang đồ về nhà, trong nhà lại không thiếu đồ ăn, con ở nông thôn là mỗi ngày ăn thịt cá sao? Mang nhiều thịt như vậy trở về?”
Diệc Thanh Thanh đã quá quen thuộc với động tác của mẹ mình, trốn cũng vô cùng thuần thục.
Đó là ký ức khắc vào cơ bắp, một cánh tay bị nắm lấy, nhưng đầu thì lắc loạn khắp nơi, trốn về phía cha cô.
Tay của mẹ cô, mười lần thì chín lần không véo được cô.
“Con chạy cái gì, mẹ là mẹ ruột của con, còn có thể làm gì con sao? Lão Diệc, ông đừng ngăn cản!” Triệu Hương Lan nói đừng ngăn cản, tay không thể nắm chắc, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng trốn tới sau lưng cha.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con ở nông thôn sống rất tốt, mẹ nhìn con mà xem, không giống chịu khổ cực mà! Hiện giờ con gái mẹ rất có năng lực, học được không ít thứ! Mấy thứ này mỗi thứ đều không nhiều lắm, mang về cho cha mẹ xem con gái học được gì ở nông thôn mà thôi!”
“Thực sự không phải đánh sưng mặt lên sao?” Triệu Hương Lan vẫn bán tín bán nghi.
“Thực sự không phải, trong đại đội bọn con có nhiều người tài ba lắm, mẹ lại sinh con có phúc khí như vậy, rất được mấy thím yêu thích, dạy con không ít thứ. Mẹ xem phía dưới còn lót mấy tấm da thỏ kìa, sau khi thu hoạch vụ thu xong thì rất rảnh, mỗi ngày đều ở trong phòng. Con vốn định làm giày bông cho mọi người, kết quả mẹ sống chết không chịu cho con số đo, con đành phải mang nguyên liệu trở về. Mẹ xem áo con đang mặc này, còn có cả giày nữa, đều là con tự làm đấy!”
Diệc Thanh Thanh nói nửa thật nửa giả.
Mấy tấm da thỏ kia là cô sớm giữ lại cho người nhà, nhưng sau khi thu hoạch vụ thu cô không nhàn rỗi chút nào.
“Con gái của mẹ, khiến người ta thích là lẽ đương nhiên, đều giống mẹ!” Triệu Hương Lan được khen vui sướng một chút, lại nhìn áo len và giày của Diệc Thanh Thanh, đúng là bên trong đều có lông thỏ, bà ấy thở phào nhẹ nhõm một hơi bắt đầu kiểm tra.
“Vậy con nói nghe xem, nếu con bắt được thỏ trên núi, nhưng các bạn của con đã lâu không được ăn thịt, con sẽ làm thế nào?”
“Tự mình ăn! Nếu quan hệ tốt, tin được, nếu con có nhiều thịt cũng có thể trao đổi với bọn họ.”
Diệc Thanh Thanh lập tức đáp lời, trong thư mẹ cô gửi giáo huấn cô không ít quan niệm này, tóm lại là phải chiếu cố bản thân trước, cho dù thân thiết tới mấy, cũng không thể quên mình vì người ta.
Triệu Hương Lan gật đầu: “Vậy mẹ và cha con đã lâu không ăn thịt, con sẽ làm thế nào?”
“Chia một nửa gửi về ạ!” Diệc Thanh Thanh nói.
Triệu Hương Lan gật đầu, không phải gửi hết về là được.
Bà ấy sợ con gái vì không khiến trong nhà lo lắng, cố ý giả vờ mình sống rất tốt.
Dù sao con gái bà ấy có tiền án, ban đầu khi bị Lưu Mỹ Lệ bắt nạt cũng không biết tố cáo, luôn sợ bà ấy và chồng khó xử.
Nếu không phải Lưu Mỹ Lệ lỡ miệng, bà ấy đã không biết Lưu Mỹ Lệ muốn tác hợp người anh em độc thân không nên thân của mình cho con gái bảo bối của bà ấy!
Con gái bà ấy rất tốt bụng, hiếu thuận nhất, còn luôn suy xét cho người khác, sau đó mới nghĩ tới mình.
Tính cách như vậy chọc người ta đau, nhưng cũng dễ dàng bị thiệt, cô xuống nông thôn bà ấy cảm thấy không yên tâm.
“Vậy nếu anh đã lâu không có thịt ăn, em sẽ làm thế nào?” Diệc Chí Cương đột nhiên tò mò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận