Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 234: Bọn em thật khờ

Được rồi, tiết mục đặc vụ bắt đầu, cô xem như hiểu rõ.
Một người lớn có tố chất thì phải phối hợp diễn với đám nhỏ.
Vì thế cô im lặng đi theo.
Đi theo đứa bé rẽ trái rẽ phải, cuối cùng cũng tới địa điểm “gặp mặt”, Diệc Thanh Thanh vừa nhìn, đây không phải là chỗ ngồi câu tôm hùm hôm qua sao?
Đám Hổ Oa đều ở đây!
Diệc Thanh Thanh đếm một lát, giống với hôm qua, đều là gương mặt quen thuộc.
“Thế nào ạ, hối hận rồi đúng không?” Hổ Oa mở miệng nói như vậy, trong lòng vẫn có chút đáng tiếc vì mất đi vụ làm ăn này.
Nhưng mà không có vụ này thì có vụ khác, trên núi vẫn còn nhiều thứ lắm!
Diệc Thanh Thanh hừ một tiếng: “Sao chị phải hối hận, hi vọng lát nữa các em ăn cá chạch vô địch của chị xong, thì đừng hối hận!”
“…”Hổ Oa thở dài: “Chị Thanh Thanh, bà nội em nói đứa bé phải có dáng vẻ của đứa bé, trái lại người lớn cũng nên có dáng vẻ của người lớn.”
Lại bị nghẹn, Diệc Thanh Thanh bày tỏ, lát nữa sẽ khiến mấy đứa nhóc nông cạn bọn họ nói cảm thấy hối hận!
“Ừm, đây là cá chạch chị làm, mỗi người một gói, nếm thử đi.” Diệc Thanh Thanh lấy sọt xuống, đưa cho mỗi đứa bé một gói, gói cuối cùng là của mình.
“Đây là gì vậy ạ? Còn dùng giấy dầu gói, thật đẹp!” Triệu Tiểu Nha nhìn giấy nhỏ gói chỉnh tề thì tán dương.
Diệc Thanh Thanh cười, đương nhiên, kỹ xảo đóng gói này cũng là cô đi theo Ôn sư phụ học, gói đậu phộng.
“Chẳng qua hơi phí giấy.” Triệu Tiểu Nha bổ sung một câu.
“…” Diệc Thanh Thanh xem như phục bọn họ, mở gói của mình ra, lướt qua trước mũi bọn họ một vòng, kéo một đám đầu nhỏ đong đưa theo động tác của cô.
Lúc này không có đứa bé nào mở miệng nói chuyện.
Người nào cũng ngửi ra được, trong này có mùi vị của dầu!
“Thế nào, tay nghề của chị Thanh Thanh các em đạt tới mức độ nào?” Diệc Thanh Thanh nâng cao cằm.
“Tốt ạ!” Có đứa bé còn chưa ăn xong, tay còn không quên giơ ngón cái với cô.
Còn có đứa bé nói: “Đây là đồ ăn ngon nhất mà em từng ăn, còn ăn ngon hơn kẹo!”
“Bọn em thật khờ, hóa ra cá chạch có thể ăn ngon như vậy, đều là bảo bối!”
“Chị Thanh Thanh thật lợi hại, cá chạch này không đắng chút nào, thơm quá!”
“Ăn ngơn hơn tất cả đồ ăn mẹ em, thím em, chị em, bà nội em làm!”
Hổ Oa luôn mạnh miệng, bủn xỉn khích lệ cũng gật đầu tán thành quan điểm của đám đồng bọn.
Đoạn đầu Diệc Thanh Thanh nghe còn rất sướng, nhưng mà đến đoạn sau, luôn có mấy câu khích lệ cô nhân tiện kéo trưởng bối nhà mình.
Nếu như bị mấy người mà bọn họ nói nghe thấy được, e rằng mông sẽ nở hoa.
Nhưng mà không thể không nói, được khen vẫn rất sảng khoái.
Cô được đám nhỏ khen và ánh mắt tràn ngập sùng bái vây quanh, thần thanh khí sảng, toàn thân thoải mái, còn tiếp tục như thế sẽ bành trướng, khiến cô vui muốn chết.
Dù sao đứa bé là thành thật nhất, sẽ không lừa người, cho dù lừa người ta cũng không lừa cô vào lúc này.
Cá chạch rán cô cực khổ làm ra, ngoại trừ làm no dục vọng ăn uống của mình, còn không phải là vì lúc này sao?
Đây là cô dựa vào tay nghề của mình chinh phục đám trẻ, sau này bọn họ chính là tai mắt và tiểu binh của mình ở trong đội.
Muốn bọn họ giúp đỡ gì, dùng đồ ăn ngon là có thể dễ dàng sai khiến, thuận buồm xuôi gió.
Hơn nữa đám nhóc này có thể là mấy đứa ngoan ngoãn nhất thông minh nhất trong đội, còn có tiểu quỷ Hổ Oa lãnh đạo, sẽ khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Diệc Thanh Thanh nhìn thấy mấy đứa bé mở giấy dầu ra, cầm một miếng bên trong ra, cắn một miếng nho nhỏ sau đó ngậm trong miệng liếm mút như kẹo, trong đó bao gồm Triệu Tiểu Nha.
Cô hỏi bọn họ: “Món này nhai ăn càng ngon, sao không nhai?”
“Quá ngon ạ, tuy chị Thanh Thanh cho nhiều như vậy, nhưng mà em vẫn muốn ăn từ từ, như vậy có thể ăn chậm một chút, nếm thử nhiều mùi vị chút.” Triệu Tiểu Nha nói.
Còn có người chậm rãi ăn hết một miếng, sau đó hỏi Diệc Thanh Thanh: “Chị Thanh Thanh, em có thể mang về cho cha mẹ em nếm thử không ạ?”
Diệc Thanh Thanh còn chưa nói chuyện, Hổ Oa đã nói:
“Không được, đây là bí mật giữa chúng ta! Em mang về cho cha mẹ em, nhỡ đâu bọn họ không cho chúng ta tiếp tục làm thì sao? Nếu mọi người đều biết cá chạch ăn ngon như vậy, bắt cá chạch không tới lượt chúng ta.”
“Được rồi ạ.” Đứa bé kia ấm ức nói.
“…” Diệc Thanh Thanh xoa đầu Hổ Oa nói: “Trẻ con đừng nghĩ nhiều quá, cá chạch không dễ làm lắm, em biết chị tốn bao nhiêu dầu mới làm ra được mùi vị này không? Chúng ta lại không ăn hết cá chạch, một mình chị cũng không làm được nhiều như thế, cũng không có nhiều dầu như vậy để nấu, đổi thành người khác cũng vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận