Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 477: Thập Hốt Viên

Diệc Thanh Thanh cũng đã tìm được liên hệ tới hai cái tên Thục Xuân Viên và “Thập Hốt Viên’ này, không thể không nói thư viện đúng là bảo tàng, tư liệu gì cũng có thể tìm được ở đây.
Một số khu vườn cổ ở đại học Đế Đô thực ra là một trong những khu vườn trực thuộc Viên Minh Viên, theo sách sử ghi chép lại, ở thời kỳ Càn Long đã có casit ên Thục Xuân này, sau này được ban cho Hòa Thân.
Sau khi được ông ta tu sửa và xây dựng, Thục Xuân Viên mới trở thành khu vườn riêng tư có một không hai lúc bấy giờ.
Cái tên “Thập Hốt Viên” này, chính là một biệt danh Hòa Thân cho Thục Xuân Viên.
Bao gồm đảo giữa hồ và nhà thuyền bằng đá của Thục Xuân Viên đều là Hòa Thân xây.
Lúc này cũng là thời kỳ cường thịnh nhất của Thục Xuân Viên.
Cho nên địa điểm đánh dấu Thập Hốt Viên này có lẽ cũng là địa điểm đánh dấu lịch sử, cho nên Diệc Thanh Thanh tính toán đi xem một lát.
Hai bọn họ ăn cơm trưa xong, thì ngồi xe về trường học, Diệc Thanh Thanh về ký túc xá cất túi trước, sau đó mới xuống lầu đi cùng Vân Cô Viễn.
Diệc Thanh Thanh nghiên cứu bản đồ lập thể của đại học Đế Đô nhiều lần, nên quen thuộc con đường lớn nhỏ trong trường học, dẫn theo Vân Cô Viễn đi mấy vòng thì tìm tới nơi.
Toàn bộ hành trình Vân Cô Viễn chỉ làm trang sức đủ tư cách, cô đi hướng nào anh sẽ đi theo hướng đó.
Thời đại này vấn đề dân sinh của quốc gia mới là chuyện quan trọng nhất, phương diện tu sửa và bảo vệ văn vật còn chưa được coi trọng.
Lúc này Thục Xuân Viên giống như khu đất hoang, cỏ dại mọc lan tràn, kiến trúc vốn có đã không thấy được mấy, chỉ để lại sơn hình thủy hệ, còn không rộng rãi thoáng mát như công viên ở bên ngoài.
Phóng tầm mắt nhìn qua, ngoại trừ bên ngoài có địa điểm đánh dấu Thục Xuân Viên, thì không còn ánh sáng của địa điểm đánh dấu khác.
Cho nên ban đầu khi đi dạo vườn trường, bọn cô mới không đi vào.
“Này, bạn học, có đối tượng cũng không thịnh hành đi tới khu vườn hoang vu chứ! Nơi này bỏ hoang từ lâu, rắn côn trùng chuột kiến nhiều lắm, đừng để bị cắn!”
Mới đi tới bên ngoài Thục Xuân Viên, có một lão tiên sinh mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo mắt kính, chắp tay sau lưng vừa tản bộ vừa đọc sách thấy bọn họ, nhắc nhở một câu.
“Bọn em biết rồi ạ, chúng em không đi vào, chỉ đi tản bộ trên đường thôi!” Diệc Thanh Thanh trợn tròn mắt nói dối.
Cô kéo Vân Cô Viễn rẽ mấy vòng, quay đầu không thấy bóng dáng của lão tiên sinh kia xong, mới kéo Vân Cô Viễn chạy vào trong vườn.
Hai bọn họ chạy đi rất xa, không thấy được đường bên ngoài xong mới dừng lại.
Vân Cô Viễn không hỏi gì, nhưng Diệc Thanh Thanh vẫn giải thích với anh:
“Lúc trước em ở thư viện tra ra được, bên Thục Xuân Viên này từng là biệt uyển của Hòa Thân, trước đây gọi là ‘Thập Hốt Viên’, em tò mò nên muốn đến xem.”
“Đợi đã, đừng nhúc nhích.” Vân Cô Viễn đột nhiên nói: “Cầu gai dính lên đầu!”
Diệc Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, sờ đầu, có mấy chỗ đâm tay, cô chui vào hang ổ của cầu gai rồi sao?
Trên đỉnh đầu có mấy quả cầu gai khô khiến Diệc Thanh Thanh xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Cô rất xin lỗi Lý sư phụ, rời núi Đại Thanh cô lập tức mát đi cảnh giác của thợ săn, chui vào vườn hoang cũng khiến đầu đầy gai, còn ở trước mặt đồng chí Vân nữa.
“Đừng nhúc nhích, anh lấy xuống cho em.” Vân Cô Viễn dựa vào cô gần hơn, thử một lát rồi nói: “Anh phải cởi lỏng dây buộc tóc ra, đợi lát nữa lại buộc vào cho em.”
Diệc Thanh Thanh gật đầu, khoảng cách quá gần, mùi nhang trên người đồng chí Vân hun đến đầu óc cô choáng váng mơ hồ, lén hít một hơi, lại hít một hơi.
Là tay thiện nghệ chế nhang cấp 3, ở hình thức dạy học kỹ năng ngửi nhang không 1000 cũng phải 800 lần, nhưng không có mùi nhang nào hấp dẫn cô như mùi này.
Bất chợt ngửi như là hương nhang kính thần cấp cao nhất, nhưng mà ngửi cẩn thận lại thiên về mát lạnh, trong đặc biệt còn có chút quen thuộc.
Nhưng mà cô có thể tin tưởng vững chắc ngoại trừ trên người Vân Cô Viễn, trong trí nhớ của cô cũng không có mùi nhang hoàn toàn giống như vậy.
Động tác của Vân Cô Viễn rất nhẹ nhàng, cầu gai dính chặt, nhưng khi anh tháo ra Diệc Thanh Thanh không cảm thấy đau vì tóc bị kéo.
Lấy cầu gai xong, lại bước tới sau lưng buộc tóc cho cô.
Diệc Thanh Thanh sờ đầu, cảm thấy buộc còn rất chỉnh tề!

Bạn cần đăng nhập để bình luận