Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 137: Ai tiếp tế ai?

Đôi mắt Diệc Thanh Thanh sáng lên.
Nước này không gánh được, cô lại quay đầu đi về.
Đáng tiếc cơm còn chưa chín, nếu không xem diễn ăn cơm thật sướng!
Một tay của cô cầm ghế con, một tay cầm sách giáo khoa cấp 3 mới mua hôm nay, ngồi ở cửa.
Cô thích học tập!
Đôi mắt nhìn sách, lỗ tai nghe diễn.
Vân Cô Viễn đang ngồi trên ghế con ở cửa, tay cầm bát cơm: “…”
Anh rất muốn nhắc nhở cô gái đối diện hôm nay trời hơi tối, chỉ sợ không thấy rõ chữ trên sách, xem náo nhiệt không khỏi xem quá trắng trợn rồi.
Nhưng nhìn sau hẻm đột nhiên náo nhiệt lên, có người bưng cơm ra ăn, có người ra quét rác, có người ra xếp củi lửa, còn có người quang minh chính đại nhìn xem, giống như không có chuyện gì.
Đương nhiên là Lưu Xuân Hạnh biết có người xem náo nhiệt, nhưng lúc này cô ta bất chấp tất cả, trong mắt cô ta tràn ngập không dám tin:
“Sao cô có thể như vậy? Có tiền mua xe đạp, lại không chịu trả đồ tôi tiếp tế cho cô trong khoảng thời gian này sao? Trong khoảng thời gian này nếu không có tôi giúp cô, một đại tiểu thư vai không thể khiêng, tay không thể xách, mười ngón tay không dính nước xuân, ngay cả nhóm lửa cũng không biết như cô, sao có thể nuôi sống được bản thân?”
“Cô tiếp tế tôi ư? Lưu Xuân Hạnh, chẳng lẽ cô không nên nói ngược lại sao? E rằng là tôi tiếp tế cô mới đúng! Tôi ăn đồ của tôi, dùng của mình, tôi không đuối lý chút nào.” Vương Linh Linh cười mỉa nói.
Lưu Xuân Hạnh sửng sốt: “Cô có ý gì?”
“Tình hình trong nhà cô thế nào, có lẽ biết rất rõ đúng không? Còn không để lộ tiền ra? Cô thật sự có tiền mà để lộ ư?” Vương Linh Linh nhìn thẳng vào mắt Lưu Xuân Hạnh: “Đến bây giờ cô vẫn coi tôi như kẻ ngốc lừa gạt à? Cô đừng quên, chúng ta đều ở chung khu thanh niên trí thức!”
“Cô không muốn trả tiền cũng đừng nói mấy lời như vậy!” Lúc này Lưu Xuân Hạnh còn chưa từ bỏ ý định.
“Thành thật nói cho cô, tháng trước tôi đã nhận được tiền trong nhà gửi tới, nhưng tôi lấy được tiền xong thì lập tức gọi điện cho cha tôi, bảo ông ấy sai người đi điều tra nhà cô. Một gia đình nhà to cỡ bàn tay còn tồi tàn, nuôi bốn năm đứa bé, có thể cho cô nhiều tiền và phiếu như vậy sao? Đống tiền giấy kia chui ra từ đâu? Vừa vặn cùng xe tôi còn hơi khờ, để lộ vị trí để tiền của mình cho cô xem, sau đó cô nhân lúc chen chúc trên giao thông công cộng, trộm đồ! Trái lại còn giả mù sa mưa cho tôi vay tiền, khiến tôi mang ơn đội nghĩa cô, Lưu Xuân Hạnh, cô đúng là có thủ đoạn!”
Vương Linh Linh thật sự mở mang kiến thức, vậy mà trên thế giới này có người da mặt dày còn tâm địa ác độc như vậy.
“Cô có chứng cứ gì chứng minh là tôi trộm? Nhà tôi có nhiều người, nhà ở nhỏ, đó là vì cha mẹ tôi đều đưa tiền cho tôi! Tôi tốt bụng cho cô vay tiền mượn phiếu, còn kết nhóm nấu cơm cho cô ăn, cô báo đáp tôi như vậy sao? Còn đi điều tra tôi? Cô có bản lĩnh thì đi báo cảnh sát tới bắt tôi đi, tôi thấy cô chính là muốn quỵt nợ, nếu không đã điều tra nhà tôi từ tháng trước, vì sao bây giờ mới nói ra?”
Lưu Xuân Hạnh càng nói càng cảm thấy có chuyện như vậy, chuyện đã qua lâu như thế, Vương Linh Linh không có chứng cứ, cô ấy không có biện pháp gì với cô ta!
“Biết vì sao tôi hoài nghi cô, đi điều tra cô không? Bởi vì rõ ràng cô xuống nông thôn mang theo không ít tiền giấy, nhưng luôn muốn chiếm thứ tốt sau lưng người ta. Tuy trộm được tiền, trong túi tạm thời giàu có, nhưng vẫn có hương vị nghèo kiết xác. Tò mò vì sao tôi sớm đã biết, nhưng bây giờ mới phát tác ư? Đương nhiên là Vương Linh Linh tôi không ăn thiệt này!
Tôi biết không tìm thấy chứng cứ trực tiếp, tìm cảnh sát cũng vô dụng, nhưng tiền và phiếu của tôi tôi không muốn tiện nghi cho kẻ ăn trộm.
Cho nên cô muốn làm người tốt, tôi thành toàn cho cô.
Khiến cô xài tiền giấy trộm từ chỗ tôi nuôi tôi, còn phải nhóm lửa nấu cơm hầu hạ tôi. Còn phần mà cô ăn dùng, coi như là thù lao cô nấu cơm cho tôi hai tháng, dùng mồ hôi và máu tự mình kiếm tiền, như vậy cô cầm cũng an ổn hơn chút.
Tiền trong tay cô còn không nhiều lắm đúng không? Nếu người nhà cô thật sự yêu cô như cô nói, nói cho dù đập nồi bán sắt cũng sẽ gửi đồ tới cho cô, vậy ngày mai cô nhanh đi gửi thư bảo bọn họ gửi ít đồ tới đây đi. Nếu cô không có tiền gửi thư, tôi thật sự có thể hào phóng một chút, cho cô vay 1 tệ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận