Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 98: Việc nào ra việc đó

Thang Lan vẫn luôn im lặng đợi bọn họ rời đi, mới đi tới trước mặt Diệc Thanh Thanh, dùng tốc độ nhanh nhất nói một câu:
“Tôi nợ cô một ân tình.”
Người ngoài đều rời đi, sáu người lập kế hoạch “bắt chuột” nhìn nhau cười, vỗ tay ăn mừng với nhau.
“Cảm ơn mọi người giúp đỡ, giữa trưa ngày mai mời mọi người ăn cá, ở bãi lau sậy không gặp không về!” Diệc Thanh Thanh nói với bọn họ.
Chuyện lần này thật sự phải cảm ơn mấy bọn họ, nếu không chỉ dựa vào mình cô, có khả năng sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Bọn họ có thể dựa vào lời nói một bên của cô, tham dự vào chuyện vốn không liên quan tới bọn họ, Diệc Thanh Thanh đã vô cùng cảm kích.
Biết mấy người này thèm cơm cô nấu, coi như đây là cảm ơn.
Không lâu trước cô mới học làm cá hầm ớt từ chỗ đầu bếp Ôn, làn trước đánh dấu ở bãi sông nhận được mấy con cá, vừa vặn cho bọn họ nếm thử.
“Lần này lại để cô mời khách, ngượng ngùng quá.” Lý Mộng Tuyết nói: “Tôi mang theo ít trái cây, ngày mai chúng ta trực tiếp ăn cơm dã ngoại ở bãi lau sậy đi! Chúc mừng hành động bắt giữ lần này thành công!”
“Vậy tôi mang nồi, nồi của tôi hơi nhỏ, nhưng mà tiện mang theo ra ngoài, gia vị cũng là tôi mang.” Tiền Lai Lai nói.
“Món chính hai bọn tôi làm.” Trịnh Hiểu Long và Tạ Chu Dục nói.
Cuối cùng ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Vân Cô Viễn, anh nhìn Diệc Thanh Thanh nói:
“Tôi đi bắt cá.”
“Được rồi, tôi bỏ tay nghề là được, tôi vốn định lần này sẽ chảy máu nhiều một chút cơ.” Diệc Thanh Thanh lộ ra biểu cảm chiếm tiện nghi lớn, thành công chọc cười những người khác.
Người và cặn bã buồn vui luôn không tương thông.
Tay chân của Thái Xuân Sơn bị trói chặt, ném vào mặt đất trong căn phòng trống, dây thừng có nút thắt chắp cánh khó thoát, miệng còn nhét giẻ lau bẩn thỉu, trong lòng vừa ghê tởm vừa sợ hãi.
Nhìn thấy mấy người này coi anh ta như không tồn tại thảo luận mở tiệc chúc mừng bắt được anh ta, nào là cá nào là trái cây, còn vui hơn ăn tết, anh ta hận tới mức đôi mắt sắp trừng ra.
Nhưng mà mấy người không chịu ảnh hưởng, vô cùng vui sướng ra khỏi phòng, còn khóa chặt cửa sổ lại.
Cùng với phòng bên cạnh thỉnh thoảng truyền tới âm thanh va tường, Diệc Thanh Thanh ngủ một giấc ngon.
Buổi sáng tỉnh dậy Diệc Thanh Thanh đến phòng bên cạnh kiểm tra tình hình của Thái Xuân Sơn, chỉ thấy dây thừng trên eo anh ta không biết ngắn một đoạn từ khi nào, thắt chặt, trên mặt dính mấy dấu giày.
Chẳng trách tối qua không còn nghe thấy tiếng anh ta đâm tường, cô còn tưởng là đâm đau nên từ bỏ!
“Chuyện này là ai làm thế?” Diệc Thanh Thanh lẩm bẩm.
Vân Cô Viễn đẩy xe đạp đi ngang qua: “Tôi.”
“Cái gì?” Diệc Thanh Thanh cho rằng cô nghe lầm.
“Anh ta quá ồn ào, như vậy có thể nghỉ ngơi một lát.” Vân Cô Viễn nói: “Còn nữa, để tôi tới bên cục công an cho, hôm qua cô vất vả rồi, hôm nay nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nói xong không đợi cô nói chuyện, đạp xe rời đi.
Diệc Thanh Thanh vươn tay ra muốn ngăn cản anh còn chưa kịp buông xuống, anh đã đạp xa mười mấy mét.
“Haizz, người này đúng thật là, tôi không nói là không cho anh đi mà, phía trước còn có cửa đấy, sốt ruột lên xe làm gì? Có ngốc hay không?”
Diệc Thanh Thanh lắc đầu, sợ đến lúc đó công an tới cảm thấy cô ngược đãi kẻ tình nghi, vào nhà thả dây thừng thấp xuống chút, mới miễn cưỡng để Thái Xuân Sơn ngồi trên đất.
Thái Xuân Sơn cả đêm không yên giấc, lúc này cũng mệt mỏi không còn sức tác quái, ngồi mơ mơ màng màng ngủ mất.
Không lâu sau công an tới, có rất nhiều người làm chứng, trong phòng vẫn còn công cụ gây án, tội lưu manh của Thái Xuân Sơn thành lập, trực tiếp bị dẫn đi.
Trước khi đi, công an còn giáo dục bọn họ:
“Tuy lưu manh rất đáng ghét, nhưng chúng ta cũng phải chú ý đúng mực, một vừa hai phải thôi, vì anh ta mà bị kiện tụng, không đáng giá.”
Thật sự là vì dáng vẻ của người này quá thảm, khiến người ta nhìn như là bị ngược đãi mấy ngày mấy đêm.
“Ha ha, hiểu được, hiểu được.” Tuy Diệc Thanh Thanh nói như vậy, nhưng lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Vân Cô Viễn im lặng bên cạnh với vẻ tán thưởng, làm tốt lắm!

Bạn cần đăng nhập để bình luận