Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 426: Tản bộ

Càng sau này vật tư càng phong phú, đồ trong siêu thị của cô ấy càng khó bán, cho dù có thể đổi mới, sau này kiếm tiền cũng càng ngày càng khó.
Cần phải nhân lúc này chưa thay đổi, sau đó đổi thành tài sản bên ngoài có giá trị tăng lên, như vậy không gian siêu thị này đi theo cô ấy mới không tính mai một.
“Được thôi.” Diệc Thanh Thanh vừa lấy quần áo trong túi ngoại trừ chăn ra sửa sang lại cho vào rương hành lý, vừa trả lời.
Hôm qua dạo Tử Cấm Thành xong, dục vọng đánh dấu danh lam thắng cảnh và di tích lịch sử của cô đều giảm đi không ít, cô cũng không còn nóng vội nữa.
Hơn nữa đồng chí Lý Mộng Tuyết không có phương hướng, sao cô biết phải đi đâu mua nhà?
Cảm ơn nữ chính đại nhân của chúng ta vô tư phụng hiến!
Cô cần phải ủng hộ!
Cô cũng muốn nhanh chóng mua nhà, có nhà ở của mình, cô mới tiện ra vào không gian tùy thân.
Cho dù không dùng rào tre gia tốc, có thẻ tăng thời gian gấp 3 lần ở đây, đã có ít rau xanh lớn lên.
Có một số loại đang trong thời kỳ tốt nhất để hái, một số cây hái đi có thể ăn được đồng thời chừa không gian cho những cây rau khác phát triển.
Nhưng mà hiện giờ không ở một mình nên không thể đi vào hái lấy, chỉ có thể mặc nó sinh trưởng.
Nếu hiện giờ kỹ năng xếp giấy của cô đạt tới cấp 6 thì tốt, như vậy có thể dùng điểm linh, xếp người giấy để nó làm việc trong không gian giúp mình!
Hơn nữa một số bản đồ đánh dấu to không thể lấy ra được, chỉ có thể cho vào ba lô của hệ thống, chúng quá to quá chi tiết, rất nhiều chỗ căn bản không nhìn thấy được.
Tóm lại cô có thể mua nhà sớm hay không, phải xem tình hình thăm dò của đồng chí Lý Mộng Tuyết, vì thế cô cổ vũ:
“Mộng Tuyết, cố lên!”
“???” Lý Mộng Tuyết không hiểu gì: “Cố lên gì cơ?”
Cố lên mua tứ hợp viện ấy!
Diệc Thanh Thanh im lặng chúc phúc, sau đó vỗ rương to bên cạnh: “Cố lên nghỉ ngơi thu dọn hành lý! Đã mua rương, cô không định dùng tay nải đựng quần áo đấy chứ!”
“Còn có hai ngày mà, không vội, không vội. Để cho tôi nằm thêm một lát, không dưỡng đủ tinh thần, sao có sức lực làm việc?” Lý Mộng Tuyết tiếp tục nằm liệt, đổi tư thế càng thoải mái hơn.
“Cô đúng là lười!” Diệc Thanh Thanh tức giận nói.

Ngày hôm sau, Lý Mộng Tuyết nằm nửa ngày ở nhà khách, buổi chiều mới không nhịn được nói muốn ra ngoài đi dạo.
Diệc Thanh Thanh vô cùng chờ mong, vô cùng tri kỷ không hỏi gì, xua tay nói: “Biết rồi!”
Hai ngày này, mấy bọn họ đều tự do hoạt động.
Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa đến công viên gần đây tản bộ.
Vương Linh Linh và Tạ Thế Diễn đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn cũng hẹn nhau buổi chiều cùng đến hiệu sách dạo.
Hiệu sách hiện giờ ngoại trừ báo chí có thể chú ý tin tức thời sự ra, trên cơ bản sách vở ngoại trừ sách giáo khoa, thì không còn gì đáng xem.
Hai người chọn ít báo gần đây, sau đó đến nơi khác mua bút máy, bút chì, cục tẩy, nước mực và mấy quyển sổ.
Ngay sau đó ôm đồ đi dọc theo đường phố không có mục tiêu.
Đi mệt, thì ngồi ở ven đường nghỉ ngơi.
Trò chuyện với người và cảnh vật bên đường.
Đi dạo một lát thì đến công viên gần đây.
Hai người ngồi bên cạnh bồn hoa, Diệc Thanh Thanh lấy bút máy và nước mực mới mua ra, mở trang đầu tiên cuốn sổ nói:
“Em vẽ chân dung cho anh nhé!”
Vân Cô Viễn đã nhận được mấy bức tranh của cô, biết cô biết vẽ tranh nên không hề nghĩ ngợi đồng ý.
Sau đó Diệc Thanh Thanh bảo anh ngồi đối diện mình.
Cô dùng bút máy vẽ ký họa, thực ra tốc độ rất nhanh.
Nhưng mà người nào đó có tư tâm, tốc độ đặt bút rất chậm, mỗi nét bút đều đánh giá cẩn thận đồng chí Vân một lát mới đặt bút.
Quang minh chính đại như vậy, có lý do đứng đắn nhìn chằm chằm anh, thỏa mãn mưu đồ vô liêm sỉ của người nào đó thích trai đẹp.
Lúc mới đầu Vân Cô Viễn còn thản nhiên, rồi thẹn thùng lúng túng, sau đó khôi phục thản nhiên, lén vui sướng, trong quá trình này vẫn luôn đấu tranh tư tưởng.
Mãi đến khi Diệc Thanh Thanh vẽ xong, viết ngày lên, xé trang giấy xuống đưa cho anh, Vân Cô Viễn mới nói một câu:
“Sau này còn cần người mẫu để vẽ, nhớ tìm anh!”
“Được!” Đây là chuyện tốt gì thế, Diệc Thanh Thanh quả quyết đồng ý.
“Thanh Thanh!” Tiền Lai Lai và Trần Chí Hòa thấy hai bọn họ thì đi tới.
Nhìn thấy bức vẽ Vân Cô Viễn chưa kịp cất đi, Tiền Lai Lai kinh ngạc nói: “Thanh Thanh, cô còn biết vẽ à? Vẽ quá sinh động rồi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận