Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 683: Sao anh cái hay không nói, chỉ nói cái dở như vậy

Đồng chí Đại Kim Hoa đúng là khó lường!
Diệc Thanh Thanh im lặng nhìn thoáng qua Cao Ứng Hòa, haizz, mọi người đều say chỉ có mình ta là tỉnh táo đúng là rất kỳ diệu!
Tiền Lai Lai, Vương Linh Linh, Diệc Thanh Thanh: “Cố lên! Cố lên! Cố lên!”
Bốn người đập tay vào nhau, giơ lên cao, lại hạ xuống, tràn ngập chờ mong và tin tưởng đối với tương lai.
“Chuyện đó, cửa hàng này của các em khi nào có thể mở cửa?” Trần Chí Hòa giơ tay đặt câu hỏi.
Bốn đóa Kim Hoa: “…”
Tiền Lai Lai giẫm mạnh chân anh ta một cái: “Sao anh cái hay không nói, chỉ nói cái dở như vậy?”
“Không sao, tôi cũng không phải không có tính toán trước.” Lý Mộng Tuyết nói: “Theo tôi phán đoán, dựa theo tình hình trước mắt, trong vòng hai năm chuyện này sẽ thả lỏng. Hiện giờ vị kia ở phía trên rất coi trọng phát triển kinh tế, thả lỏng là chắc chắn, còn là chuyện không sớm thì muộn.”
“Tôi cũng cho rằng là như vậy, nếu không tôi đã không lấy ra hơn phân nửa tích cóp nhập cổ phần.” Diệc Thanh Thanh cũng cho bọn họ một liều thuốc an thần.
“Nếu mọi người cùng nhau làm việc, thành và bại đều cùng nhau gánh vác!” Tiền Lai Lai nói.
Nhỡ đâu thực sự không được, đến lúc đó quần áo mua vải dệt làm thành có thể nghĩ cách bán đến chợ đen, thứ tốt luôn có thể bán được.
Làm sư ngày nào gõ mõ ngày ấy, cho dù mệt, cô ấy cũng phải nghĩ cách giảm bớt tổn thất cho đám chị em.
Cô ấy tin tưởng chỉ cần bọn họ đồng tâm hiệp lực, cho dù xảy ra vấn đề, khó khăn cũng chỉ là tạm thời, luôn vượt qua được!
“Đúng thế! Nếu lúc trước không có các cô, chúng tôi đã không bắt đầu ôn tập trước, chiếm được ưu thế lớn như vậy khi thi đại học, càng không thi đỗ đại học Đế Đô! Các cô có nắm chắc đối với thời cuộc, tôi vô cùng tin tưởng, làm chuyện gì cũng có nguy hiểm, muốn đoạt chiếm lấy ưu thế trước người khác, thì phải có quyết đoán hơn người khác!” Vương Linh Linh cũng nói.
Tuy cô ấy không thông minh, nhưng mà cô ấy có dũng khí, đi theo người thông minh luôn không sai!
Bốn cô gái nhìn nhau cười, đều tin tưởng lẫn nhau mới là thứ quý giá nhất tương lai chống đỡ thương nghiệp “bát thất ngũ nhất” của mấy cô gái lớn mạnh đi về phía thế giới.
Trước mắt chuyện trang trí trong tiệm và chuyện mua sắm đều sắp xếp xong, bọn họ cũng dựa theo sắp xếp mà từng người hành động.
Đám Lý Mộng Tuyết cùng ngày đến nhà ga mua vé xe lửa về Hải Thị, Trần Chí Hòa và Tạ Thế Diễn đi cùng bọn họ, Cao Ứng Hòa còn có công việc, không thể đi theo.
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn khóa cửa hàng, sau đó đến mấy trạm phế phẩm của Đế Đô dạo một vòng, mua mấy đồ đạc vứt đi còn có thể sử dụng.
Tuy thoạt nhìn rất cũ, còn thiếu tay thiếu chân, nhưng mà nguyên liệu cũ vẫn có thể sử dụng, hủy đi còn có thể dùng.
Lúc mới đầu gây dựng sự nghiệp, có thể tiết kiệm chi phí thì nên tiết kiệm chi phí.
Những thứ còn thiếu Diệc Thanh Thanh tính toán chặt ít cây trong không gian của mình ra dùng.
Cô vốn trồng ít cây phát triển nhanh, lấy ra làm củi, chém ra trồng lại là được, có rào tre gia tốc ở đây, cô không thiếu cây trồng.
Hai người một người có tay áo càn khôn, một người có âm thổ quỷ quan, đều có thể để đồ, trạm phế phẩm ở ngoại ô xa xôi, thời buổi này không có máy theo dõi, hai người qua lại mấy chuyến, phối hợp với nhau trực tiếp tìm khu đất hoang bỏ trống, chở toàn bộ đồ vứt đi tới đó, sau đó cho vào không gian.
Làm như vậy một chuyến mang về, cả chiều có thể chuẩn bị đủ nguyên liệu.
Sau đó hai người bắt đầu cả ngày ở hẻm La Cổ, đóng cửa lại.
Mấy ngày hôm trước Diệc Thanh Thanh muốn làm thịt khô, cá khô, gà vịt hong gió, trứng vịt muối, tìm Lý Mộng Tuyết mua không ít thịt và trứng, đều cho hết vào không gia, không ra khỏi cửa mua đồ ăn vẫn có thể sống tốt.
Trở lại hẻm La Cổ ngày đầu tiên, Vân Cô Viễn và Diệc Thanh Thanh ăn cơm sáng xong, thì đi tới sân sau, lấy gỗ trong không gian ra để ở đất trống.
Vân Cô Viễn đến phòng dụng cụ lấy hết đồ dùng làm nghề mộc ra, bắt đầu bận việc.
Diệc Thanh Thanh thì ở bên cạnh anh giúp anh dọn cái này lấy cái kia, hay là lau mồ hôi, bưng trà, thỉnh thoảng còn rửa trái cây, bưng tới đút cho anh.
Ngày mùa hè ánh mặt trời chói chang, cho dù sân sau có nhiều cây vẫn không thắng nổi thời gian dài chịu ánh mặt trời chiếu vào, đặc biệt là gần tới giữa trưa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận