Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 316: Cuộc sống trạch gia

Ngân hàng thì cô có ý tưởng, nhưng sau Nguyên Đán về nhà, đánh dấu ở ngân hàng huyện Nam Bình cũng như vậy, cách không xa.
Mỗi ngày cô có thể đi bộ ra đánh dấu, rất tiện, hiện giờ tích góp nhiều, đến lúc đó mỗi ngày đến cửa ngân hàng dạo một vòng là được, qua tết tài sản của cô có thể tăng khá nhiều.
Vì thế cô trạch càng đương nhiên.
Trạch ở hình thức dạy học kỹ năng lâu, thỉnh thoảng mở cửa ra ngoài, luôn có loại cảm giác như mấy đời.
Nhưng mà trả giá thời gian và nỗ lực, thu hoạch nhận được cũng rất nhiều, mỗi ngày cô đều có thể thấy được tiến độ kỹ năng của mình tăng lên một chút.
Mỗi một chút này, đại biểu nỗ lực của cô không uổng phí.
Đặc biệt là mấy kỹ năng mới bắt đầu từ con số 0, khi mới học sẽ dễ dàng tiến bộ nhất, mỗi ngày lên lớp xong, nhìn tiến độ của mình tăng lên thì có động lực.
Loại cảm giác mỗi ngày đều có tiến bộ này, thực sự khiến người ta mê say!
Cứ cách mỗi ngày sẽ có buổi chiều nhàn rỗi, Diệc Thanh Thanh cũng sắp xếp cho mình lên núi đi săn, hay là ở nhà muối dưa chua.
Bởi vì sau này còn phải về nhà ăn tết, cho nên rau ở đất phần trăm đều được cô lục tục thu hoạch.
Một phần để ở gian nguyên liệu nấu ăn, muốn ăn đồ tươi thì lén nấu trong không gian nhà tranh, cũng không có ai phát hiện.
Dư lại đều được cô dùng đủ loại phương pháp học được từ chỗ Ôn sư phụ muối.
Bởi vì kiếp trước cô lên mạng nhìn thấy đồ ăn ngon ở khu vực Xuyên Thục, cho nên lúc trước cô chỉ cảm thấy có hứng thú đối với phương pháp muối rau ở khu vực Xuyên Thục, nhưng mà muối rau như ở khu Đông Bắc, phải đến sang năm mới được.
Nhưng thực ra bỏ lỡ phương pháp muối rau của Đông Bắc, vốn dĩ nên làm vào cuối mùa thu, hiện giờ vì trong không gian chứa đựng có quá nhiều rau tươi, rau không hợp mùa cũng chỉ có thể lén ăn.
Mới muốn hỏi Ôn sư phụ có biện pháp nào chứa đựng, đến lúc đó còn có thể mang ít đặc sản về nhà, lúc này mới tiếp xúc với rau muối của Đông Bắc, đặc biệt là dưa chua ăn rất ngon.
Cũng may tuy thời gian hiện giờ hơi muộn, nhưng độ ấm trong không gian nhà tranh của cô còn thích hợp, có thể làm thử.
Không chỉ Diệc Thanh Thanh đang nỗ lực, những người khác cũng giống thế.
Tiền Lai Lai viết mấy bản thảo gửi đi, có hai bài được chọn, dựa vào chuyện này, khi đại đội trưởng tới khu thanh niên trí thức tìm thanh niên trí thức làm xóa nạn mù chữ trong thời gian mùa đông nhàn rỗi năm nay, đề cử Diệc Thanh Thanh làm giáo viên xóa nạn mù chữ.
Chuyện này năm trước đều là Lư Tiên Tiến, dựa vào quan hệ với nhà trưởng thôn, năm nay chắc chắn không có phần anh ta, phải tìm người lần nữa.
Vốn dĩ đại đội trưởng muốn Diệc Thanh Thanh đi dạy, hiện giờ Diệc Thanh Thanh là người làm công tác văn hóa đứng đầu thôn Hưởng Thủy trong mắt ông ấy.
Nhưng Diệc Thanh Thanh không có thời gian nhàn rỗi, nếu là thường ngày lựa chọn giữa làm việc và đi dạy học, không chỉ Diệc Thanh Thanh, ngay cả Lý Mộng Tuyết cũng không bỏ qua.
Nhưng hiện giờ không cần xuống ruộng, đi dạy lớp xóa nạn mù chữ chỉ nhận được khen thưởng ít công điểm, đương nhiên đều chướng mắt.
Hai bọn họ không thiếu lương thực, Tiền Lai Lai cần công việc này hơn bọn họ.
Diệc Thanh Thanh thuận thế nói với đại đội trưởng, Tiền Lai Lai còn lợi hại hơn cô, một lần được hai bài đăng báo, cô ấy càng thích hợp hơn cô.
Chuyện này cũng thuận lý thành chương.
Tiền Lai Lai thực sự dựa vào nỗ lực của mình càng ngày càng tốt hơn.
Lý Mộng Tuyết cũng giống như thế, tuyết Đông Bắc không phải là mấy ngày sẽ tan, có khả năng là mùa đông này cũng không tan hết, nhưng nghiệp lớn kiếm tiền của cô ấy không thể chậm trễ.
Cô ấy thuê một căn nhà nhỏ ở huyện thành, hai ba ngày đi một chuyến để đồ ở đó, lại liên lạc với người ta tới lấy.
Cô ấy giống với Diệc Thanh Thanh, cũng muốn tích góp ít tiền mua tứ hợp viện ở Đế Đô sau khi thi đại học.
Đây là cơ hội không thể bỏ lỡ của mỗi người xuyên tới niên đại này.
Nhưng mà Diệc Thanh Thanh chỉ muốn thông qua tiền đánh dấu, khi đến Đế Đô mua một căn không tệ là được, điểm đánh dấu vẫn phải tích góp.
Một cái là phải thăng cấp không gian tùy thân lên một bậc trước khi cô về thành phố, như vậy cô có thể di chuyển thực vật mình nhìn trúng trên núi vào.
Có một số kỹ năng cần nguyên liệu, tự mình đi đào quá lao lực, có một số cây có thể trồng, vẫn là trồng một ít trong không gian tương đối tiện, ví dụ như thực vật có thể làm hương liệu và dược liệu.
Rất nhiều cây có thể tìm được ở sau núi hay là núi Đại Thanh, nhưng sau này trở về thành phố, thì không tiện như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận