Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 177: Có chuyện gì cháu cứ việc nói

Đương nhiên người dưỡng sinh cao như Diệc Thanh Thanh sẽ không làm loại chuyện này, đôi mắt của cô rất quý giá.
Đồ vật để y nguyên cho vào không gian tùy thân, nhìn thấy đống thịt khô đã khô được nửa, hiện giờ Lưu Xuân Hạnh đã bị bắt, cô có thể lấy chúng nó ra tiếp tục phơi khô!
Ngày hôm sau khi làm việc, Diệc Thanh Thanh lập tức chú ý hướng đi của thím Quế Hoa.
Làm cùng với nhau thời gian dài như vậy, cô biết thím Quế Hoa tương đối chú trọng, đi tiểu cũng là nhân lúc giữa trưa về nhà đi.
Nếu buồn đi quá, đi tiểu luôn giải quyết trong ruộng ngô, chỉ khi đi nặng sẽ nhịn về nhà giải quyết, tích trữ chút phân bón tự nhiên cho đất phần trăm nhà mình.
Bên thanh niên trí thức chính là giải quyết ở nhà xí dựng bên ngoài khu thanh niên trí thức.
Buổi chiều khi nghỉ trưa, thím Quế Hoa không đến bên bờ ruộng uống nước với bọn họ, Diệc Thanh Thanh biết bà ấy muốn đi về nhà đi vệ sinh.
Nên lập tức đi theo, kéo cánh tay bà ấy nói: “Thím Quế Hoa, mượn nhà xí nhà thím dùng một lát, thuận tiện cháu có chút việc muốn nói với thím!”
Đương nhiên là thím Quế Hoa không có gì không đồng ý, thời buổi này nước phân đều là bảo bối khiến ruộng màu mỡ, cả thôn đến nhà đi vệ sinh cũng vui lòng.
“Có chuyện gì cháu cứ việc nói, thím có thể làm tuyệt đối sẽ làm.”
Nếu những lời này đổi thành người khác nói, có khả năng chỉ thuận miệng nói, dốc hết sức chiếm được tiện nghi.
Nhưng mà thanh niên trí thức Tiểu Diệc là người hào phóng, xuống nông thôn lâu như vậy, không có ai giúp cô bị chịu thiệt.
Cho nên những lời này bà ấy nói rất yên tâm.
“Thím, thím đã nói như vậy thì cháu không khách sáo nữa, cháu cũng tin tưởng thím, những lời này cháu không nói với người khác, nhưng không nói ra cháu sẽ cảm thấy trong lòng áy náy, chỉ có thể tìm thím quyết định.” Diệc Thanh Thanh thở dài một hơi, dáng vẻ vô cùng ưu sầu.
Thím Quế Hoa nghe thấy thế thì lo lắng muốn chết, thường ngày thanh niên trí thức Tiểu Diệc rất rộng rãi, người còn thông minh, còn biết rất nhiều chuyện bà ấy không biết, là hạt dẻ cười trong tổ phụ nữ tiểu đội 1 bọn họ, đâu từng thấy cô như bây giờ?
“Đã xảy ra chuyện gì thế? Người nào khiến cháu chịu ấm ức? Cháu đừng sợ, ở thôn Hưởng Thủy này, không có người Lâm Quế Hoa thím không bảo vệ được!”
Diệc Thanh Thanh liên tục xua tay:
“Không có, không có, không phải cháu chịu ấm ức, nhưng mà cháu sợ nói chuyện này thì có chút xen vào việc của người khác. Nhưng thím và thím Đông Mai là chị em tốt, cháu không nói gì trong lòng sẽ có băn khoăn, cho nên mới do dự…”
Lâm Quế Hoa hiểu rõ, e rằng chuyện này liên quan tới Đông Mai, càng thêm quan tâm:
“Chúng ta lại không phải người lạ, yên tâm đi, thím rất kín miệng!”
Diệc Thanh Thanh nói nhiều như vậy, còn không phải là vì những lời này sao?
Thím Quế Hoa làm người cô cũng biết, là người ổn thỏa, ở thôn Hưởng Thủy này, ngoại trừ một số người không hợp với thím ấy ra, những nơi khác đều xài được, có thể nói là càng không phải miệng rộng.
“Thím, vậy cháu nói nhé, chuyện giữa đồng chí Cao Tiểu Hương và đồng chí Lư Tiên Tiến thím biết đúng không?”
“Biết, không phải hai đứa nói sao? Đông Mai còn oán trách với bọn thím Cao Vi Dân không thích con rể này!” Lâm Quế Hoa nói: “Là chuyện của hai bọn họ sao?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Lần trước nói nhỏ chuyện này, không phải là cháu cũng ở đó ư, nên lưu tâm quan sát đồng chí Lư Tiên Tiến này nhiều một chút, không nghĩ tới phát hiện không ổn.”
“Cái gì? Không ổn chỗ nào?” Trong lúc nhất thời suy nghĩ của Lâm Quế Hoa bay xa.
“Không phải là hôm qua chúng cháu bắt được kẻ trộm sao? Sau đó mấy thanh niên trí thức vì chúc mừng, đã kết phường ăn bữa cơm. Vương Linh Linh và Lý Mộng Tuyết vui vẻ nhất, một người lấy thịt ra, một người lấy thêm lương thực cho bữa cơm này, tay nghề nấu nướng của cháu tốt nhất, phụ trách làm đầu bếp, thanh niên trí thức khác cũng mang đồ tới.
Sau đó trên bàn cơm, đồng chí Lư Tiên Tiến lại lấy trà thay rượu cảm ơn ba chúng cháu trả giá vì bữa cơm này, nói chuyện với ba chúng cháu, còn nói quanh co lòng vòng tới tình hình trong nhà bọn cháu.
Thím cũng biết rồi đấy, ba chúng cháu xem như là thanh niên trí thức điều kiện trong nhà tương đối tốt, lúc này cháu chỉ cảm thấy trùng hợp, mãi đến sau đó Vương Linh Linh nói cô ấy xuống nông thôn là con cái cán bộ phải đi đầu phong trào. Sau khi ăn xong cháu lại thấy đồng chí Lư Tiên Tiến tặng quà cho cô ấy, cháu lập tức cảm thấy anh ta không thích hợp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận