Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 612: Xem nhà

Viên An Xuân là năm trước phân ra văn phòng mua bán nhà, mới chuyển sang bên này, ngày thường chỉ tiếp đãi mấy người tới bán nhà, chưa từng tiếp đãi người tới mua nhà.
Một cán sự khác mỗi ngày bận rộn làm việc ở bên ngoài, tìm nhà, anh ta thì cả ngày ăn không ngồi rồi uống trà với chủ nhiệm.
Thoải mái thì thoải mái nhưng mà cảm thấy trong lòng không ổn, vô cùng nhàm chán sửa sang lại tin tức nhà ở thành danh sách, đây là lần đầu tiên tiếp người mua nhà nhiều tiền như vậy, còn lấy 4 vạn ra để mua nhà.
Mười căn hộ mà cô chỉ bốn vạn tệ này có thể mua được bảy tám căn trong đó!
Anh ta kinh ngạc nhìn qua, trong mắt đều là kinh ngạc nhìn hai đồng chí còn trẻ tuổi hơn anh ta:
“Hai người chắc chắn muốn mua nhiều như vậy ư?”
Anh ta không ngại dẫn bọn họ đi xem nhà, người ta bán được nhà cũng là thành tích của anh ta, anh Giả đều đã thành công một đơn, anh ta còn chưa khai trương.
Chẳng qua tiền nhiều không chỗ để tiêu ư?
Sao lại dùng để mua nhà?
Mua nhiều như vậy ở được hết không?
Có tiền làm gì không tốt?
“Chắc chắn, anh xem khi nào chúng ta có thể đi xem nhà?” Diệc Thanh Thanh nói.
Thôi, người ta có tiền không có chỗ tiêu, anh ta không quản được, Viên An Xuân nói:
“Nhiều như vậy một ngày không thể xem hết, ít nhất phải ba ngày. Nhà trúc kia xa nhất, cần phải tốn 1 ngày mới đi xem được, dư lại chạy hết cũng cần hai ngày, cô xem muốn đi đâu xem trước?”
“Nhà gạch đỏ đi!” Diệc Thanh Thanh không chút do dự nói.
Mấy nhà khác chỉ là phụ thôi, đi xem căn nhà này trước, nếu tốt thì mua luôn.
Đến căn nhà trúc gạch đỏ này là khổ sai, chủ yếu là xa, giao thông không tiện, ngồi xe bus mấy tiếng xuống xe còn phải đi bộ rất lâu.
Nếu không phải đây là lần đầu tiên Viên An Xuân khai trương, anh ta nhất định sẽ không đi, lúc này vẫn không nhiều lời:
“Được, tôi dẫn hai người đi tìm chủ nhà trước!”
Anh ta thu dọn đồ, khoác túi xách màu xanh quân đội, mang theo bình nước, trức ngực còn có một chiếc bút máy, nói một tiếng với chủ nhiệm xong thì dẫn Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đi ra ngoài.
Ra khỏi cục quản lý nhà ở, Viên An Xuân bước nhanh về trước, còn nhắc nhở cô: “Muốn đi còn kịp chuyến xe trở về chiều nay, chúng ta phải đi nhanh hơn.”
Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn nhanh chóng đuổi kịp, bước chân vội vàng không kịp nói nhiều.
Chẳng qua không biết sao càng đi càng thấy đường quen thuộc, càng đi càng quen thuộc.
“Đồng chí Viên, chúng ta đến hẻm La Cổ sao?” Diệc Thanh Thanh cảm thấy kỳ lạ hỏi.
“Đúng vậy, hai người biết nơi này à? Chủ nhà vừa vặn có một căn nhà ở đây.” Viên An Xuân nói.
Diệc Thanh Thanh nhét một nắm đậu phộng vào trong tay anh ta:
“Đồng chí Viên, có phải lúc trước anh nói chủ nhà định rời Đế Đô, cho nên bán hết bất động sản hay không? Căn nhà ở hẻm La Cổ này thì sao? Hình như vừa rồi tôi không thấy!”
Chuyện này cô ghi nhớ rất sâu, chủ yếu là vì chuyện của chủ nhà quá giống lúc trước cô bịa ra mua nhà.
Còn ở hẻm La Cổ, không khỏi quá trùng hợp.
“Không không không, tôi không thể nhận được!” Đây là lần đầu tiên Viên An Xuân được tặng đồ, còn chưa kịp phản ứng đã nhận lấy.
Ngay sau đó vẻ mặt kháng cự, gương mặt đều đỏ bừng lên, muốn trả lại cho cô:
“Đảng giáo dục chúng tôi, không thể lấy từng đường kim mũi chỉ của quần chúng. Đồng chí, cô đừng khiến tôi phạm sai lầm!”
Nhìn ra được anh ta là một người thanh niên có chí tràn ngập nhiệt huyết, còn chưa bị xã hội ăn mòn, Diệc Thanh Thanh thực sự rất kính nể người như vậy.
Nhưng mà dù sao đã lấy thứ này ra, không có đạo lý thu hồi, huống chi chỉ là một nắm đậu phộng.
“Đồng chí Viên, tư tưởng giác ngộ của anh quá khiến người ta kính nể, là đồng chí tốt phục vụ vì nhân dân. Nhưng mà tôi làm vậy cũng không phải khiến anh phạm sai lầm, anh xem tôi chọn nhiều bất động sản như vậy muốn anh dẫn chúng tôi đi xem, đặc biệt là hôm nay đến nhà trúc, đến lúc đó e rằng còn không kịp ăn cơm trưa. Tuy anh chưa nói gì, nhưng trong lòng tôi vô cùng cảm kích, cho dù thế nào cũng không thể vì chuyện của chúng tôi mà để anh đói bụng được. Vừa vặn trong túi tôi có ít đậu phộng, cho anh lót dạ cũng tốt, nếu không trong lòng tôi sẽ áy náy!”
Diệc Thanh Thanh vốn không muốn làm chuyện này, nhưng không nghĩ tới cửa hàng rẻ như thế, ít hơn dự toán của cô nhiều.
Còn chuyện xem nhiều nhà ở như vậy, chuyện này còn phải làm phiền người ta dẫn đi khoảng mười chỗ, còn có vùng ngoại thành xa như thế, có chút ngượng ngùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận