Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 827: Phiên ngoại 12 - Toàn Hoàn Văn

Chỉ có Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn như hạc trong bầy gà, còn mang theo tươi cười và chờ mong, giống như không phải đi thông tới đường Hoàng Tuyền tử vong.
Cô tràn ngập hứng thú kéo Vân Cô Viễn bước vào Quỷ Môn Quan, bỗng nhiên nhìn thấy trên con đường phía trước, chỗ ngã rẽ tiếp nối đội ngũ với con đường có đám quỷ nhốn nha nhốn nháo, cô kiễng chân nhìn qua.
Ở rất xa, một bóng dáng mặc huyền bào đứng yên ở đó, trong tay có một đèn dầu không có bấc đèn.
cô vừa nhìn qua, lập tức nhìn thẳng vào mắt người này.
“!”
Diệc Thanh Thanh nhìn người nọ, lại nhìn A Viễn bên cạnh: “A Viễn, anh có anh trai song sinh gì đó không?”
Vân Cô Viễn cũng thấy được người nọ, người nọ bước từng bước tới gần, mơ hồ trong linh hồn anh cuối cùng cũng tản đi:
“Anh là anh ta, anh ta cũng là anh.”
Diệc Thanh Thanh: “?”
Cô trơ mắt nhìn người đàn ông mặc huyền bào gương mặt giống y đúc A Viễn đi tới bên cạnh, sau đó hai hợp thành một với A Viễn.
“!” Đầu óc của Diệc Thanh Thanh còn có chút không đủ dùng, may mà A Viễn vẫn là A Viễn, nhưng mà linh hồn khiến người ta cảm thấy càng uy nghiêm nghiêm túc, có chút giống…
Có chút giống Diêm Quân…
Cô gặp lần trước khi đến địa phủ?
Diêm Quân Vân Cô Viễn nhìn cô không biết chán, đưa đèn bằng đồng trong tay cho cô:
“Thanh Thanh, hoan nghênh lịch kiếp trở về.”
Diệc Thanh Thanh ngơ ngác nhìn đèn vô cùng quen mắt, tay phải giơ lên, một đèn dầu bằng đồng sáng trưng xuất hiện trong tay.
Cô không nhìn nhầm, thật sự giống nhau y đúc, chẳng qua một cái cũ một cái mới, một cái tắt, một cái sáng ngời.
Cũ này không biết, nhưng cái mới này, đến từ Âm Dương Các của cô, là hồn lực của cô hóa thành.
Cùng lúc đó, bên cạnh đường Hoàng Tuyền, hai bên trái phải mỗi bên xuất hiện một tòa nhà gỗ cao to, chúng nó hai hợp thành một trong tiếng kêu kinh hãi của âm hồn, chỉ trong giây lát là biến mất.
Mà hai đèn dầu trong tay Diệc Thanh Thanh cũng hóa thành một chiếc, ngọn lửa sáng lên lần nữa.
Trí nhớ hết đời này lại đời khác như một thước phim hiện lên, ánh mắt của cô tràn ngập nghi ngờ, kinh ngạc, sau đó quy về bình tĩnh.
Khi lại ngẩng đầu, đều hiểu ra toàn bộ: “A Viễn, em đã trở về, vất vả cho anh quá.”
“Trở về thì tốt.” Gương mặt Vân Cô Viễn giãn ra cười xán lạn, ôm cô vào lòng.
“Meo…” Con mèo đen cọ xát cánh tay của chủ nhân.
“Hoan nghênh Tiểu Kim Hoa và đồng chí Diệc Thanh Thanh dẫn theo người nhà vào địa phủ! Tổ chức tới đón cô đây!” Lý Mộng Tuyết dẫn theo đám Kim Hoa tới đón người, khua chiêng gõ trống giơ biểu ngữ, cường thế đẩy ra một con đường trong đám âm hồn!
Đeo đóa hoa đỏ thẫm bằng giấy cho Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn.
“Sao hôm nay Quỷ Môn Quan chen chúc như vậy? Đầu trâu mặt ngựa cũng quá thái quá rồi, trốn xa như thế! Nếu không phải tôi thông minh, đẩy ra một con đường, còn không biết hai người đã tới đâu!” Lý Mộng Tuyết đắc ý nói: “Đúng rồi, sao hai người ôm nhau ở Quỷ Môn Quan thế? Quỷ Môn Quan bị chặt kín là do ôm nhau đêm thất tịch à? Có quá nhiều quỷ tới xem náo nhiệt!”
Diệc Thanh Thanh nhìn đóa hoa hồng to trước ngực, cuối cùng đoàn tụ với hồn phách, vui sướng vì gặp lại người mình yêu đều bị xấu hổ xua tan mấy phần:
“Không hổ là cô, Đại Kim Hoa! Đây là nghi thức nghênh đón của cô sao? Tôi thấy cô không phải là muốn nghênh đón, cô muốn tiễn tôi đi đúng không!”
Cô nắm chặt tay: “Không biết hồn phách có sợ ngứa hay không?”
“Ai da! Cô đừng tới đây!” Lý Mộng Tuyết quên Diệc Thanh Thanh cũng là ma, hành động còn linh hoạt hơn dáng vẻ bà cụ khi còn sống.
Diệc Thanh Thanh đuổi theo Lý Mộng Tuyết, hi hi ha ha đi vào Quỷ Môn Quan.
Quay đầu thấy người nào đó đang ngẩn người, thì vẫy tay với anh: “A Viễn!”
“Đến đây!” Vân Cô Viễn đi theo.
Bên cạnh đội ngũ quỷ hồn, một bóng dáng mặc đồ trắng nhìn bọn họ biến mất vào trong Quỷ Môn Quan, quay đầu nhìn về phía dương thế thông tới đường Hoàng Tuyền.
Cha mẹ vợ đều đã đoàn tụ, khi nào em mới trở về?
(Toàn hoàn văn).
Bạn cần đăng nhập để bình luận