Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 233: Đắt nhất

Quả nhiên miễn phí chính là đắt nhất!
Không phải là mình bị anh “câu dẫn” rồi sao?
Cô sờ mặt mình, khóe miệng nhếch lên có chút lợi hại, cô đảm bảo cô là vì đánh dấu được mạnh mẽ dưỡng nhan an thần hoàn từ trên người anh, tuyệt đối không có ý khác.
Tâm trạng rất tốt rửa mặt một lát, cô nhanh chóng lên giường học tập, vừa vặn thử nghiệm hiệu quả của an thần có thể tiết kiệm cho cô bao nhiêu thời gian.
Ngày này cô giống như đa số những ngày khác, khi học đến 10 giờ tối mới chuẩn bị đi ngủ.
Bởi vì thường ngày khi làm việc, tiếng còi đầu tiên khi sáng trên cơ bản đều là hơn 6 giờ đến 7 giờ, cho dù có rất nhiều tri thức muốn học, nhưng cũng phải đảm bảo ngủ đủ giấc.
Khi không làm việc, cũng không khác biệt lắm là rời giường vào lúc này.
Nhưng mà hôm nay cô ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh lại, tiến vào phòng học trong hình thức dạy học kỹ năng thi đại học nhìn đồng hồ treo tường, vậy mà mới 2 giờ.
Chuyện này có ý nghĩ cô mới ngủ hơn 4 tiếng.
Cô cảm thấy ngủ đến lúc tự tỉnh không khác cảm giác ngủ trưa tỉnh lại lắm, đều vô cùng thoải mái, tinh thần xán lạn.
Viên an thần này là vì khiến cô có thể nghỉ ngơi thật tốt sao?
Hoàn toàn là vì khiến cô có càng nhiều thời gian học tập hơn ấy chứ!
Cô cảm thấy mình nhặt không 4 tiếng, đổi vào trong hình thức kỹ năng dạy học chính là 8 tiếng, tính ra đây là thời gian làm việc, đồng chí Vân nói sai rồi, anh không rẻ chút nào, quá trân quý!
Diệc Thanh Thanh lại nằm trở về giường, tính toán tiến vào hình thức dạy học kỹ năng, học tập với các giáo viên của cô tới hửng đông, thời gian dài như vậy đủ cho cô tăng mấy môn học trong kỹ năng thi đại học lên.
Thời gian học tập vẫn luôn trôi qua rất nhanh, khi tới rời giường theo thường ngày, Diệc Thanh Thanh kết thúc học tập, nhìn kỹ năng thi đại học đạt tới cấp 2-60%.
Tuy lúc này đại biểu 600 điểm cao nhất, cô có thể thi được khoảng 320, vẫn là người học kém, nhưng mà lúc trước cấp 1-88%, thi còn chưa đạt tới 200 điểm.
Không có gì vui hơn việc mình tiến bộ, cô là dựa vào mỗi ngày nhìn tiến độ của kỹ năng mới có thể kiên trì tiếp.
Dù sao so với mấy kỹ năng thực tiễn khác, kỹ năng thi đại học xem như rất buồn tẻ.
Rửa mặt chải đầu xong, cô mở cửa, cửa phòng đối diện cũng vừa vặn mở ra.
Ngày hôm qua nghĩ lại xong, Diệc Thanh Thanh nhạy bén hơn nhiều, sao có nhiều trùng hợp như thế?
Chẳng qua là có người dụng tâm mà thôi.
“Chào buổi sáng, hôm nay còn đến huyện thành nữa không?” Diệc Thanh Thanh chủ động nói chuyện.
Vân Cô Viễn lắc đầu: “Đã bận rộn xong, tạm thời không cần đi, đợi lát nữa sẽ lên núi chuẩn bị ít củi!”
“Ừm, chú ý an toàn!”
Diệc Thanh Thanh cũng tính toán nhân ngày nghỉ cuối cùng này, lại lên núi kiếm ít củi, chuẩn bị con thỏ gì đó, món ăn mà mình muốn làm còn thiếu rất nhiều nguyên liệu.
Tuy hiện giờ kỹ năng săn thú của cô đã trên cơ bản ổn định lại, thường ngày rất ít dành thời gian học tập đi săn trong hình thức dạy học kỹ năng săn thú, hiện giờ bị Vân Cô Viễn biết cũng không có vấn đề gì.
Nhưng không tiện bằng đi một mình, đồ săn được có thể trực tiếp cho vào không gian tùy thân.
Hai người vẫn cùng nhau đi gánh nước, sau đó mỗi người bận việc riêng.
Tuy quan hệ giữa hai bọn họ hiện giờ chưa chính thức xác nhận, nhưng đã không cần nói cũng biết.
Chẳng qua Diệc Thanh Thanh vẫn cảm thấy mình phải bố trí cuộc sống của mình thật tốt, đảm bảo phương diện tinh thần và vật chất của mình độc lập.
Không chỉ cô như vậy, Vân Cô Viễn cũng như vậy.
Một người lên núi, có thể dựa theo kế hoạch của mình mà làm, hai người lên núi, phải nhân nhượng đối phương.
Càng có nhiều lúc, thực ra Vân Cô Viễn mới là người nhân nhượng nhiều hơn.
Vui sướng thì vui sướng, hiệu suất làm việc sẽ chịu ảnh hưởng, mà Vân Cô Viễn không có bàn tay vàng, thực ra áp lực cuộc sống còn nặng hơn cô, trả giá nỗ lực còn phải càng nhiều hơn.
Như bây giờ, khi nhàn rỗi thì trò chuyện, những lúc khác đều là từng người nỗ lực khá tốt.
Diệc Thanh Thanh ăn cơm sáng xong, sau đó cõng sọt đi tới bên đầm lau sậy, trong sọt đặt cá chạch rán hôm nay định chia cho bọn họ.
Mới tới gần đầm lau sậy, thì thấy đứa bé ngồi xổm trong bụi cỏ ló đầu ra.
Diệc Thanh Thanh vẫy tay với cậu bé.
Đứa bé kia thở dài một tiếng với cô, lấm la lấm lét nhìn đông nhìn tây, mới ra hiệu cho cô đuổi kịp.
Diệc Thanh Thanh: “…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận