Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 435: Đám chị em

Đồ nội thất cũ ở trạm phế phẩm vẫn rất dễ tìm, thiếu chân cũng nhiều.
Có một số thứ có thể nhìn ra được niên đại tương đối xa xăm, nguyên liệu rất tốt, nhưng khắc hoa tinh xảo bên trên đều bị cưa rớt, hay là bị mài phẳng.
Diệc Thanh Thanh phát hiện một cái cái giường gỗ tử đàn ở bên trong, cột giường không còn, khắc hoa cũng không còn, không nhìn ra có phải là cùng hình dạng và cấu tạo với cái giường cô đánh dấu ra hay không.
Nhưng mà chất liệu rất giống, cho dù giống, giường cô đánh dấu ra cũng là mới hoàn toàn.
Trừ chuyện này ra, còn có một chiếc giường La Hán chỉ còn ván giường và bàn ghế gỗ tử đàn.
Thoạt nhìn nơi này từng có một bộ dụng cụ gỗ tử đàn.
“Chúng ta dùng mấy thứ này làm đi, đều là gỗ tử đàn tốt nhất, có thể bình tâm tĩnh khí, an ổn cảm xúc.” Diệc Thanh Thanh nói.
Vân Cô Viễn nhìn cái bàn kia: “Dùng hai cái giường là đủ, bàn ghế này thì bỏ đi, không sạch sẽ.”
Diệc Thanh Thanh cho rằng anh đang nói bàn bẩn: “Được, vậy chỉ cần giường!”
Mấy người khiêng giường ra khỏi trạm phế phẩm, tháo ván giường trên khu đất hoang cách đó không xa.
Làm một cái bàn cao hẹp hơn một chút so với độ rộng của giường, cao cỡ 50 centimet, chuyên dùng để rương và sách vở và một cái bàn thấp làm bàn học cao cỡ 40 centimet.
Bàn thấp khi không dùng có thể giấu dưới bàn cao, cùng nhau đặt ở đuôi giường, cũng không chiếm vị trí.
Vân Cô Viễn ước lượng kích cỡ xong, vẽ đường xong thì cưa.
Những người khác giúp đỡ cưa bàn hoặc mài phẳng chỗ lồi ra, mọi người cùng nhau ra trận, tốc độ vẫn rất nhanh, chỉ mấy tiếng là hoàn thành.
Ngoại trừ bàn gỗ tử đàn ra, bọn họ còn dùng tấm ván gỗ bình thường khác làm một chiếc ghế mini cho mỗi người.
Nhỏ tới mức, có thể nhét vào trong ngăn tủ.
Chỉ cần có thể cất đi, thì có thể tránh cho khi mình muốn ngồi bị người khác chiếm không có chỗ ngồi sẽ xấu hổ.
Tuy trường học cũng có nhà tắm công cộng, nhưng cũng không có khả năng mỗi ngày đến nhà tắm tắm.
Khi tắm rửa qua, có khả năng vẫn phải tắm ở trong phòng ngủ.
Phòng ngủ chỉ có một cái ghế dựa, muốn ngồi chỉ có thể ngồi trên giường của những người khác.
Quan hệ tốt ngồi trên giường của người khác còn đỡ, quan hệ không tốt thì xấu hổ lắm.
Đây đều là kinh nghiệm Lý Mộng Tuyết nói ra.
Là người duy nhất trong đội ngũ từng được hưởng thụ ký túc xá cấp 3, ký túc xá đại học “giáo dục”, Lý Mộng Tuyết truyền thụ rất nhiều kinh nghiệm cho bọn họ, khiến Diệc Thanh Thanh khiếp sợ.
Kiếp trước cô nhìn thấy những thứ trên mạng vẫn còn quá thô thiển.
Nhưng mà cách làm coi bạn cùng phòng như mãnh thú hồng thủy phân rõ giới hạn đề phòng trước của Lý Mộng Tuyết khiến Diệc Thanh Thanh nhớ tới lúc trước cô ấy tặng mình cái gương mình còn dùng tới tận bây giờ.
Có lẽ lúc trước khi cô ấy xuống nông thôn, cũng là như vậy.
Phân rõ giới hạn, đề phòng trước, sau đó lại chậm rãi thử phẩm tính của người ta, rồi quyết định có nên thâm giao hay không.
Cách làm như vậy có khả năng khi mới quen có vẻ bất cận nhân tình, nhưng mà thực sự có thể đề phòng mình bị tổn thương.
Nhìn Vương Linh Linh xem, cô ấy gần như coi những quy tắc sinh tồn trong ký túc xá do Lý Mộng Tuyết dạy như một cuốn thánh thư, cô ấy còn lặp đi lặp lại nhiều lần với Lý Mộng Tuyết để đảm bảo mình nhớ chính xác không, còn nói sau khi về phải viết ra nghiêm túc ôn tập.
“Haizz, nếu có thể tìm được nhà khoảng cách gần, rộng rãi phù hợp, chúng ta thuê với nhau ở bên ngoài thì tốt.” Lý Mộng Tuyết thở dài.
Có một việc cô ấy vẫn luôn giấu trong lòng, cuộc sống tập thể trong kiếp trước của cô ấy quá bi thảm, tạo thành bóng ma không nhỏ cho cô ấy, hiện giờ thì càng khỏi phải nói.
Mấy chuyện nói cho chị em đều là những chuyện cô ấy tự mình trải nghiệm, nếu không phải cô ấy kiên cường suýt nữa đã mắc chứng buồn bực trong lòng.
Đời này cô ấy không nghĩ tới, mình còn có thể có mấy người bạn tốt thật lòng như vậy.
Người ở niên đại này quá đơn thuần, đặc biệt là mấy chị em của cô ấy, chữa lành quá khứ bất hạnh của cô ấy, còn có bóng ma đối với nữ sinh cùng tuổi.
Diệc Thanh Thanh: “…”
Hiện giờ cô đã hiểu được.
Ôm người nào đó đang thương xuân bi thu vào trong lòng nói:
“Chậm rãi tìm đi, mọi người vất vả lắm mới thi đỗ đại học, có lẽ là đều quý trọng cơ hội học tập. Nhỡ đâu thực sự có người bắt nạt chúng ta, bốn chúng ta còn không đánh lại được một người sao?”
“Là bảy người.” Trần Chí Hòa nhấn mạnh.
Vân Cô Viễn và Tạ Thế Diễn cũng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận