Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 466: Nghề truyền thống

“Anh kiếm tiền ở chợ đen à? Em không có gì không tiếp nhận được, chỉ cần anh chú ý an toàn là được.” Diệc Thanh Thanh nhìn xung quanh một lát, nhỏ giọng nói.
Khi xuống nông thôn, thực ra cô cũng đoán được một chút.
Vân Cô Viễn không có người nhà ủng hộ, nhưng thoạt nhìn không giống người thiếu tiền.
Còn có lần Cao Bắc Trụ tìm anh ở huyện thành, thời gian khác anh đều lên núi, bắt nhiều con mồi như vậy, một mình anh căn bản ăn không hết, nhưng mà khi đến Đế Đô học hành lý của anh không nhiều lắm.
Diệc Thanh Thanh cũng có bí mật của mình, cho nên biết phải để không gian cho người ta, không cần thiết phải biết rõ mọi chuyện.
“Khi xuống nông thôn anh thực sự là kiếm lời ít tiền từ chỗ chợ đen, nhưng anh không nói chuyện này.” Vân Cô Viễn nói.
“Không phải chuyện này ư?” Ngoại trừ chuyện này, Diệc Thanh Thanh không nghĩ ra Vân Cô Viễn còn có phương pháp kiếm tiền gì.
Trong thời đại hiện giờ mọi chuyện đều làm rất nghiêm, theo khuôn phép cũ, một đứa trẻ vị thành niên căn bản khó kiếm thêm được thu nhập, chỉ có ở chợ đen mới kiếm được tiền, cùng với viết lách kiếm tiền như Tiền Lai Lai.
Ngoại trừ hai biện pháp này ra, cô căn bản không biết còn có cách nào?
“Lai lịch đàng hoàng không? Em là chỉ không trộm hay cướp ấy? Buôn bán thì không tính.”
“Rất đàng hoàng, chẳng qua hơi ly kỳ hiếm thấy, cộng thêm vì nguyên nhân nào đó mà có hợp đồng bảo mật, không thể nói cho người khác. Nhưng mà anh đã xin rồi, nếu đồng ý thì anh mới có thể nói cho em. Lưu trình làm việc hơi chậm, kết quả thì phải đợi tháng bảy năm nay mới có.” Vân Cô Viễn nói một cách mơ hồ.
Diệc Thanh Thanh vốn không có tò mò về bí mật của người khác lúc này lại bị gợi lên lòng tò mò, cái gì mà “ly kỳ hiếm thấy”?
Còn cần xin phép?
Còn có cả lưu trình làm việc, phải đợi tận nửa năm?
Có lẽ là một tổ chức đúng không!
Còn là thủ đoạn mưu sinh có khuyết điểm lớn.
Trong lòng Diệc Thanh Thanh xuất hiện một suy đoán lớn mật: “Chuyện đó, A Viễn, anh không làm chuyện có lỗi với quốc gia đúng không?”
Ánh mắt nhìn Vân Cô Viễn đều kèm theo mấy phần nhìn kỹ, yên lặng dịch mông cách xa anh một chút, anh không phải là đặc vụ đúng không!
Nhưng mà có đặc vụ nào xuống nông thôn hơn ba năm?
Đặc vụ cũng không thể biết trước quốc gia khôi phục thi đại học đúng không!
Hình như xung quanh huyện Thiết Lĩnh cũng không có đơn vị trọng điểm gì, không đến mức ấy đấy chứ!
Vân Cô Viễn không nghĩ tới cô có thể hiểu sai đến mức ấy, vội vàng lắc đầu: “Không phải, là nghề truyền thống của quốc gia chúng ta.”
“Ồ, nghề truyền thống à.” Diệc Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm, hù chết cô: “Không sao, có người nào không có nghề truyền thống chứ? Em cũng có chút tạm thời không thể nói rõ thủ đoạn mưu sinh kiếm tiền, cũng là thủ đoạn đứng đắn, nghề truyền thống, có chút ly kỳ. Anh không cần để ý chuyện này, hai ta tám lạng nửa cân, cho dù anh xin thất bại, không thể nói cho em cũng không sao, dù sao em cũng không thể nói rõ với anh.”
Bàn tay vàng của cô đến từ địa phủ, địa phủ là cơ thể chính quy truyền thống, có lịch sử lâu năm, xếp giấy, chế nhang, trung y đều là tay nghề truyền thống.
Như vậy xem ra cô và A Viễn thực sự xứng đôi, đều lén lút nắm giữ tài nghệ truyền thống, có khả năng đồng chí Vân cũng có tài nghệ truyền thống như xếp giấy, còn dùng nghề này lén kiếm tiền!
Chẳng qua anh còn tổ chức bí mật, hóa ra cho dù là lúc này, vẫn còn một đám người lén truyền thừa tài nghệ truyền thống!
Quả nhiên là trên có chính sách dưới có đối sách!
Vào lúc này, tài nghệ như vậy thực sự là vi phạm đạo lý khoa học, là bị cấm, nói là khuyết điểm cũng không quá.
“Hai ta làm ước định đi, bởi vì không thể nói nghề truyền thống, bên cạnh chúng ta có khả năng xuất hiện một số thứ không thể giải thích, không bằng chúng ta không suy xét tới cùng, tôn trọng bí mật của nhau thế nào? Có yêu cầu gì còn có thể đánh yểm trợ lẫn nhau!”
Diệc Thanh Thanh cảm thấy đây là biện pháp siêu tốt, có ước định này, rất nhiều thứ cô không cần vắt hết óc tìm lý do và nguồn gốc của mấy thứ này.
“Được, cứ dựa theo ước định như vậy đi. Đợi đến tháng 7 có kết quả, chúng ta lại nói.” Vân Cô Viễn không dám nói quá rõ ràng, bởi vì nguyên nhân nào đó, anh thực ra “nhìn thấy” tương đối nhiều bí mật của Thanh Thanh.
Tuy không biết rõ rốt cuộc là cô làm quen với những người đó như thế nào, cũng không hỏi tới cùng, nhưng mà ở ý nghĩ nào đó, vẫn tính là trong lúc vô ý nhìn trộm được một góc bí mật của cô, cho nên đợi có kết quả, vẫn là anh nên thẳng thắn trước đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận