Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 691: Minh mục 2

Nhìn thấy “ban đêm thấy rõ vật là hiệu quả ngắn ngủi”, “bảo dưỡng tăng thị lực là hiệu quả tính vĩnh cửu” xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cũng may, không phải minh mục hoàn âm phủ mà cô lo lắng.
Chỉ cần không phải để cô thấy được ma, vậy chính là thuốc viên tốt!
Diệc Thanh Thanh lấy thuốc ra cẩn thận nhìn: “Đúng là to!”
Thuốc viên này to thêm một ít, từ cỡ quýt đường nhỏ biến thành quýt đường rất to.
Màu đen phần mạnh mẽ, màu trắng phần dưỡng nhan, màu vàng nhạt phần an thần, màu đỏ ích khí, màu lam kiện não, màu cam ấm thân, màu xanh lơ mới là minh mục, là thuốc bảy màu tên xứng với thực.
Hơn nữa sáng mắt là hiệu quả cô vừa vặn cần, mỗi một học sinh giỏi đều có phiền não mắt cận thị.
Tuy thường ngày Diệc Thanh Thanh học tập đều học ở hình thức dạy học kỹ năng, là dùng tinh thần học, không hại mắt chút nào, nhưng mà ở trong hiện thực, cô cũng thường xuyên đọc sách, viết chữ, điều chế nhang, xếp giấy, vá áo, mỗi loại đều cần dùng tới đôi mắt.
Hơn nữa niên đại này, cho dù là cả thành phố bật điện Đế Đô cũng không đèn đuốc sáng trưng như đời sau, chẳng qua tốt hơn ở nông thôn châm nến hay là bật đèn pin chiếu sáng một chút, cho nên buổi tối học tập hay làm việc đều hại mắt.
Thường ngày Diệc Thanh Thanh đều rất chú ý, còn trồng ít thảo dược có hiệu quả sáng mắt ở ruộng thuốc trong không gian tùy thân để pha trà uống.
Nhưng cho dù cô cẩn thận bảo dưỡng, mỗi ngày vẫn dùng nhiều mắt, thị lực giảm đi không nhiều nhưng nhìn mấy thứ ở xa vẫn tương đối mơ hồ.
Nhưng mà cô đánh giá mức độ cận không cao, khoảng một hai độ.
Viên thuốc này thực sự giải nguy hiểm sắp cận thị của cô.
“Mình đã nói rồi mà! Thuốc viên đánh dấu trên người A Viễn đều là vì anh ấy lo lắng cho mình mới thăng cấp, đã sớm nên nói với anh ấy chuyện thị lực giảm đi mới đúng, nói không chừng hiệu quả minh mục còn xuất hiện sớm hơn chút.” Diệc Thanh Thanh nhẹ giọng nói thầm: “Trên người mình còn có chỗ nào cần tăng lên có thể thúc đẩy thuốc viên thăng cấp hay không?”
Cô suy nghĩ một lúc lâu, đều không nghĩ ra.
Cảm thấy thuốc viên hiện giờ đã vô cùng hoàn mỹ, chiếu cố các mặt của cô đầy đủ, dường như không cần gì nữa.
Đổi góc độ tưởng tượng, Diệc Thanh Thanh phát hiện hiệu quả đánh dấu ra hình như đều là đặc tính thiên phú của A Viễn, vậy trên người A Viễn còn có thiên phú gì cô dùng được?
Hai chữ miêu tả sinh động: “Thấy ma”!
Thôi, đừng nên quá có lòng tham, hiện giờ vừa vặn tốt, không cần nhiều hơn!
Diệc Thanh Thanh nhanh chóng kìm nén ý tưởng của mình, quyết định thành thật làm người.
Sáng sớm hôm sau kết thúc tiết học sáng sớm, Diệc Thanh Thanh rời giường rửa mặt, cầm lấy thuốc viên mới ra lò uống.
Phần màu xanh lơ có mùi hương thảo dược, không đắng, trái lại hơi ngọt.
Một viên thuốc nhai nuốt vào bụng, Diệc Thanh Thanh cảm thấy tầm nhìn trở nên sáng sủa hơn.
Lúc này còn là sáng sớm, cửa sổ đều chỉ có chút tia sáng tiến vào, cô cũng không bật đèn, theo lý thuyết cô chỉ có thể thấy đại khái đồ đạc trong phòng, có lẽ không thấy rõ lắm mới đúng.
Nhưng hiện giờ trong phòng vẫn tối tăm, tầm nhìn của cô vẫn hoàn toàn sáng ngời, nhưng mà đồ đạc trong phòng, hoa văn trên rèm giường, hoa văn của gạch cô đều thấy được rõ.
Vẫn tối tăm, nhưng đôi mắt của cô không chịu ảnh hưởng gì.
Cô đẩy cửa phòng ra nhìn bên ngoài.
Chỗ khe lõm bậc thang có tích bụi, hoa văn trên lá cây phía xa, cành khô trên nóc nhà, ngay cả con mèo đen chỗ đầu tường cách sân chính và sân trước rất xa cô đều thấy được rõ.
Thế giới ở trong mắt cô dường như rõ ràng hơn một chút, loại cảm giác này quá kỳ diệu, cô sinh ra hứng thú với cảnh sắc quen thuộc trước đây, mỗi bông hoa mỗi cọng cỏ, tường ngói, con mèo rơi từ trên cây xuống đều dễ hấp dẫn sự chú ý của cô hơn trước đây.
“Cạch”, cách một nhà chính, cửa phòng ngủ bên kia được mở ra, Vân Cô Viễn đi ra.
Diệc Thanh Thanh nghe thấy âm thanh nhìn qua, nhất thời nhìn đến ngây người.
Cô có cảm giác, thị lực tốt hơn, ngay cả đồng chí Vân ở trong mắt cô giá trị nhan sắc đều tăng lên không chỉ một bậc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận