Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 508: Hai căn nhà

Cô luôn cảm thấy có chút không chân thật.
Lúc trước cô nhìn nhà mình trên bản đồ còn đắc ý số nhà của nhà mình đẹp, mạnh hơn số 44 bên cạnh nhiều, không nghĩ tới số 44 là nhà của A Viễn!
Hai nhà còn dùng chung mặt tường phía đông!
“Có lẽ không phải trùng hợp.” Vân Cô Viễn sờ mũi, luôn cảm thấy mình được phía trên đặc biệt chiếu cố.
Diệc Thanh Thanh không hiểu gì: “Cái gì mà không phải trùng hợp?”
Nhà ở của cô là khen thưởng thi đại học hệ thống đánh dấu cho, như vậy còn có thể ở gần nhau, chẳng lẽ A Viễn cũng có hệ thống đánh dấu?
“Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta tìm nhà ở trước đã. Anh đã xin với phía dưới, cấp trên đã đồng ý, lát nữa chúng ta về nhà lại nói tỉ mỉ.”
Vân Cô Viễn vẫn có chút thấp thỏm, lo lắng sẽ dọa tới cô.
Nếu không phải phát hiện mỗi năm tới tết Trung Nguyên cô đều hiến tế lượng lớn quỷ thần, trên người cũng có nhiều điểm kỳ lạ, hắn có khả năng còn chưa dám thổ lộ bí mật trong lòng.
Khi còn nhỏ hắn đã biết, cho dù là người thân nhất yêu nhất, cũng không phải có thể tiếp nhận trên người bạn có điểm khác thường hơn người khác.
Có đôi khi nói thẳng ra bí mật chỉ biết đẩy người ta ra xa hơn, khiến mình càng thêm cô độc.
Lần này anh chỉ tính toán nói một phần trước, nếu Thanh Thanh sợ hãi dư lại sẽ không nói.
Hiện giờ trong đầu Diệc Thanh Thanh đều là có phải A Viễn cũng có hệ thống hay không.
Tư duy phát tán đến suy đoán có phải A Viễn cũng là người xuyên việt hay không, hay là người trọng sinh, bởi vì kiếp trước có công đức lớn nên được rút thưởng.
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, anh thông minh như vậy, đời trước tùy tiện làm chút gì đó, nghiên cứu thứ tốt vì nước vì dân là có thể kiếm được một đống công đức, có thể rút thăm trúng thưởng không kỳ lạ chút nào.
Như vậy cũng có thể nói thông khi anh còn nhỏ không ai quản, vẫn có thể sống một mình tới tận bây giờ.
Càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng, còn vỗ mu bàn tay của Vân Cô Viễn trấn an: “Ở hiền gặp lành, mọi chuyện đều đã qua.”
Vân Cô Viễn: “???”
Số 44, số 45 hẻm La Cổ.
Diệc Thanh Thanh kéo Vân Cô Viễn đi tới nhìn cửa của hai nhà trước.
Thoạt nhìn giống như là xây giống nhau, bảo tồn còn rất tốt, ngay cả chất liệu cửa cũng giống nhau y đúc.
Trên cửa treo khóa đồng to.
Vân Cô Viễn tiến lên mở khóa cửa nhà số 44 trước, dẫn Diệc Thanh Thanh đi vào.
Cửa chính mở ở góc Đông Nam, vào cửa bên tay phải là sân góc Đông Nam, bên cạnh chỉ có một phòng, là phòng để xe trước đây.
Bên tay trái chính là sân trước, cạnh cổng có mấy căn phòng, là phòng cho nam hầu ở trước đây.
Có một căn phòng ở góc Tây Nam của sân trước, vốn là thư phòng ở phía nam trước đây.
Vào cánh cửa thùy hoa thứ hai, chính là vào sân thứ hai.
Trái phải có sương phòng phía tây, sương phòng phía đông, mỗi bên đều có một phòng xép, giữa chính phòng và sương phòng phía tây còn có một hành lang dài.
Chính phòng có ba gian, hai bên đông tây đều có phòng bếp, bên cạnh phòng xép là tiền sảnh, đi từ nơi này vào là sân sau, cũng là sân thứ ba.
Trong sân thứ ba có một loạt dãy phòng.
Từ lúc Diệc Thanh Thanh biết được mình có tứ hợp viện, còn mượn sách kiến trúc phương diện này ở thư viện đọc, thăm dò rõ ràng cấu tạo và sâu xa của tứ hợp viện này, lúc này giảng rõ ràng với Vân Cô Viễn.
“A Viễn, cấu tạo nhà được chia của hai ta không khác biệt lắm, đều là ba sân, đến lúc đó chúng ta mở một cửa nhỏ ở góc sân Tây Bắc của anh, góc sân Đông Bắc của em, là có thể qua nhà nhau!”
Sau khi nói xong cô kéo Vân Cô Viễn đi tới góc sân Tây Bắc, muốn khoa chân múa tay nói vị trí làm cửa, đột nhiên phát hiện trên tường sân đã có một cái cổng tò vò.
Mặt tường khác đều rất tốt, chỉ có chỗ này như bị đào ra một cái cửa, lại lấp kín một cách qua loa, chặn còn không dụng tâm, dùng gạch đất không hợp nhau.
Diệc Thanh Thanh vươn tay đè, sao lại có người dùng gạch đất chặn cửa như vậy nhỉ?
“Rầm!”
Diệc Thanh Thanh vội vàng rút tay về, Vân Cô Viễn kéo cô ra xa một chút.
“A Viễn, em thực sự không dùng lực, ai xây gạch này thế, quá không rắn chắc rồi. Chắc chắn là lúc trước lười biếng, không dẫm hẳn hoi!” Diệc Thanh Thanh giải thích.
“Anh biết, là chất lượng gạch quá kém!” Vân Cô Viễn nhịn cười nói: “Như vậy tốt rồi, chúng ta không cần mở cửa, đã có sẵn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận