Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 159: Bắt ăn trộm

Hôm nay Trần Chí Hòa cũng không ra cửa, hình như Vân Cô Viễn giữa trưa đã trở về.
Vừa nhìn như vậy Lưu Xuân Hạnh cũng không đắc thủ mấy nhà, bởi vì ngày nghỉ đầu tiên mọi người đều đến huyện thành, bao gồm Lưu Xuân Hạnh.
Khi Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn đạp xe trở về, máy kéo của công xã còn chưa trở về.
Cô ta ra tay chắc chắn là ngày hôm qua hoặc là hôm nay.

Ngày hôm sau tan làm, phân đội nhỏ đầm lau sậy tụ tập lại dưới kêu gọi của Lý Mộng Tuyết.
Cô ấy nói chuyện xảy ra ngày hôm qua.
“Cái gì? Có ăn trộm ư?” Tiền Lai Lai vô cùng kinh ngạc.
Lý Mộng Tuyết gật đầu:
“Tôi rất chắc chắn có người vào phòng tôi, nhưng vì đồ ăn trộm không rõ ràng, tôi không thể chắc chắn là trộm cái gì, chỗ mọi người có gì không đúng không?”
“Tôi rất chắc chắn, tôi không bị mất đồ.” Diệc Thanh Thanh nói.
“Tôi cũng vậy, tôi kiểm kê đồ của tôi một lần mỗi ngày, không bị thiếu.” Tiền Lai Lai cũng nói.
Trần Chí Hòa cũng lắc đầu: “Tôi cũng giống vậy, có lẽ không thiếu.”
“Khóa của tôi hẳn là không bị cạy ra.” Vân Cô Viễn nói rất chắc chắn.
“Sao anh biết?” Lý Mộng Tuyết hỏi: “Ngày hôm qua tôi kiểm tra khóa của tôi, thoạt nhìn vẫn còn hoàn hảo.”
“Khóa từng bị cạy, chỗ vặn khóa sẽ để lại vết cạy, nếu kỹ thuật của ăn trộm tốt hơn chút, thì không có vết cạy, nhưng chìa khóa sẽ lỏng hơn trước.” Vân Cô Viễn nói.
Lý Mộng Tuyết hiểu ra: “Hình như khóa của tôi thật sự lỏng hơn chút!”
“Vừa nói như vậy, có lẽ cũng có người từng vào phòng tôi, tiền thiếu 1 tệ, lúc trước tôi còn tưởng khi tôi mua đồ làm rơi mất 1 tệ. Nếu ăn trộm này rất cẩn thận, không để lộ, vậy có khả năng số tiền này là cô ta lấy, gạo và bột mì gì tôi không rõ lắm có thiếu hay không.” Trịnh Hiểu Long cũng nói.
“Mọi người nói xem không phải là vị kia đấy chứ!” Tiền Lai Lai một lời khó nói hết nói.
Người này làm gì mà luôn muốn lấy đồ từ chỗ người khác như vậy?
Thật sự cho rằng sẽ không bị bắt sao?
Một lần là may mắn, còn có thể may mắn nhiều lần ư?
“Rất có khả năng là cô ta, Vương Linh Linh phát hiện ra điểm kỳ lạ xong, nhưng mà nhịn một tháng mới phát tác, còn không phải là vì ăn hết đống đồ của mình bị trộm sao? Chỉ sợ lương thực ở chỗ Lưu Xuân Hạnh đã không đủ dùng. Nếu trong nhà cô ta thực sự đối xử tốt với cô ta như lời cô ta nói, vậy thì khó khăn tới mấy cũng sẽ giúp cô ta, nhưng có lẽ là cô ta lừa người ta mà thôi, cho nên làm nghề cũ cũng không kỳ lạ. Tôi đã làm ký hiệu, chỉ cần cô ta lại ra tay, chúng ta tuyệt đối có thể lấy được chứng cứ!” Lý Mộng Tuyết nói.
Cô ấy rất ghét loại người này, trộm đồ của người ta còn có thể thân thiết làm bạn với người ta, giả làm người tốt, tâm kế thực sự không bình thường.
Nếu cô ta lại ra tay lần nữa, như vậy cẩn thận tới mấy vẫn sẽ có sơ hở.
Chuyện này nếu không phải cô ấy có không gian siêu thị, chưa bao giờ động vào bánh quy để bên ngoài, có lẽ còn cho rằng vụn bánh quy là cô ấy làm rơi khi mình ăn, thần không biết quỷ không hay bị người ta cầm đồ, thủ đoạn đúng là cao.
Có người như vậy ở khu thanh niên trí thức, khóa của mọi người cũng thành trang trí, đúng là đáng sợ, lần này cần phải bắt được cô ta.
“Khoảng thời gian kế tiếp đều phải làm việc, giữa trưa buổi tối khi nghỉ ngơi mọi người ra vào sau hẻm, múc nước cũng nhiều, có lẽ cô ta không có cơ hội đúng không?” Diệc Thanh Thanh nghĩ một lát nói: “Nhưng mà cô ta trộm ít đồ, cho dù cô ta trộm hết bên thanh niên trí thức cũ một lần, có lẽ cũng không nhiều, lại ăn mặc tiết kiệm nhiều nhất đủ cho cô ta trải qua tháng này. Mà tháng mới bắt đầu thu hoạch vụ thu, chia lương thực cũng phải đợi sau khi thu hoạch vụ thu, cô ta có khả năng ra tay nhất là vào ngày nghỉ lần sau.”
Lý Mộng Tuyết giơ ngón tay cái với cô:
“Có đạo lý, nhưng mà tôi không đợi nổi lâu như vậy, tính toán sáng tạo chút cơ hội, không phải cuối tuần sau trong thôn có người kết hôn ư? Thanh niên trí thức cũng được mời đi uống rượu mừng, có lẽ là một cơ hội, nhưng mà tôi không chắc chắn cô ta còn trộm chỗ tôi không, cho nên tốt nhất là mọi người cũng làm chuẩn bị. Thanh Thanh, đặc biệt là cô.”
“Đúng vậy, e rằng cô ta hận cô chết đi được, ngày đó xuống nông thôn không phải vì cô mà cô ta mới lộ ra chuyện mình có nhiều tiền giấy, nếu không có cô căn bản không có ai biết cô ta nhiều tiền như thế? Cô ta cũng không vì giả làm người tốt, giả hào phóng cho Vương Linh Linh vay đồ vay tiền, lúc trước không trộm của cô, có lẽ là vì cô trở về quá nhanh.” Tiền Lai Lai cũng nói.
Những người khác đều sôi nổi gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận