Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 238: Anh đúng là đủ thành thật

“Đó là đương nhiên!” Tiền Lai Lai không chột dạ chút nào, sau khi loại trừ hai người phi thường trước mặt, Tiền Lai Lai cô là người có năng lực nhất trong thế hệ thanh niên trí thức mới này.
Vương Linh Linh cũng cảm thấy Tiền Lai Lai rất khỏe, cô ấy đi theo Lai Lai học được rất nhiều thứ.
Bốn người cùng nhau xuống núi.
Lần này Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn không cần tách ra ở phía sau khu thanh niên trí thức nữa.
Phía cuối sau hẻm khu thanh niên trí thức cũng mở một cửa nhỏ, từ sau núi trở về đến nơi này là có thể tiến vào ngõ nhỏ.
Tới trước cửa, Diệc Thanh Thanh và Vân Cô Viễn về phòng mình trước.
Diệc Thanh Thanh lập tức đi vào phòng chứa củi ở sân nhỏ, chuẩn bị lấy đồ trong không gian ra.
Vừa mới đặt sọt xuống, thì nghe cửa sân sau có người gõ.
Cô chạy tới mở cửa.
Quả nhiên là Hổ Oa.
Lại là một thùng cá chạch to, thật sự không biết cậu bé bắt được kiểu gì.
“Trùng hợp như vậy, chị mới trở về thì em tới?” Diệc Thanh Thanh cầm thùng đi ra, đổ cá chạch vào thùng của mình.
“Chúng em có người trông chừng ở ven đường xuống núi mà, biết chị đã trở về nên mới đến.” Hổ Oa nói.
Nghe quá nhiều hành động thần kỳ của đám Hổ Oa, lúc này Diệc Thanh Thanh đã vô cùng bình tĩnh:
“Lúc ăn cơm tối ngày mai các em tới tìm chị, chị đưa cá chạch đã nấu xong cho cac em. Nếu lần tới chị lại muốn, chị sẽ tìm các em.”
Tiễn Hổ Oa đi, Diệc Thanh Thanh đóng cửa lại để cá chạch sang một bên trước, xếp củi xong thì đến đối diện tìm Vân Cô Viễn.
Tuy là anh nấu cơm, cô cũng không thể đợi đến khi cơm chín mới qua được.
Vân Cô Viễn hầm gà mà nói, mình sẽ nấu cơm, sau đó nhóm lửa cho anh.
Gia vị đều cho vào xong, Vân Cô Viễn cũng nhàn nhã, ngồi cùng cô bên bếp nói chuyện.
Vân Cô Viễn thấy tầm mắt của cô nhìn về phía sách trên bàn mình, nói với cô:
“Đó đều là sách anh bày làm dáng vậy, sách anh đọc thường ngày đều đã giấu đi, có muốn đọc không?”
Anh đúng là đủ thành thật.
Bìa những cuốn sách này đều mang theo hơi thở tươi sáng màu đỏ, không hợp với khí chất của Vân Cô Viễn chút nào, người nào có thể mỗi ngày nhàn rỗi ôm đống sách này đọc?
Còn sách mà anh giấu, Diệc Thanh Thanh lắc đầu: “Em không đọc, anh nói nghe xem đó là những loại sách nào đi!”
Nếu là sách cất giấu, vậy thì ít người biết tốt hơn, nhưng mà cô khá tò mò thường ngày Vân Cô Viễn sẽ đọc những quyển sách gì.
“Có một số cuốn sách là anh sưu tầm được khi nhàn rỗi, phần lớn là bản thảo tiểu thuyết, bao gồm ‘lần bắt tay thứ hai’, ‘thi thể màu xanh lục’, ‘đảng Hoa Mai’, ‘bá tước Monte Cristo’, còn có một số cuốn sách là cha anh để lại.” Vân Cô Viễn nói: “Nếu em muốn đọc anh có thể cho em mượn.”
“…” Diệc Thanh Thanh lắc đầu.
Tiểu thuyết à!
Không được, cô còn phải học tập!
Thực ra cô cũng rất thích đọc sách, đặc biệt là tiểu thuyết, bài báo trên mạng và sách nổi tiếng cô đều đọc.
Nếu không đọc nhiều sách như vậy, 20 năm nhân sinh cằn cỗi trong kiếp trước của cô đã không thể dưỡng cô thành tính cách như vậy, bởi vì tuy nhân sinh của cô nhạt nhẽo, nhưng đạt được xuất sắc trong tiểu thuyết.
Tiểu thuyết có lực dụ hoặc quá lớn đối với cô, tuy không biết tiểu thuyết niên đại này có dáng vẻ gì, nhưng mà hiện giờ cô biết rất rõ, mình không có thời gian trống đọc sách giải trí.
Vân Cô Viễn cũng không ép buộc, anh đọc những cuốn sách đó chỉ giết thời gian mà thôi:
“Lúc trước anh thấy em đọc tài liệu cấp 3?”
Diệc Thanh Thanh gật đầu:
“Tuy đã xuống nông thôn, nhưng em không muốn quên đi tất cả tri thức, cho nên thường xuyên ôn tập, nhỡ đâu sau này cần dùng tới thì sao?”
Cô không thể nói mình đang chuẩn bị cho sau này thi đại học, nhưng vẫn muốn nói bóng nói gió ảnh hưởng tới Vân Cô Viễn, trên bàn của anh cũng có một bộ tài liệu cấp 3, có khả năng thường ngày cũng lật ra xem.
“Sau này sẽ dùng tới.” Vân Cô Viễn nói chắc chắn.
Lúc này tới lượt Diệc Thanh Thanh nghi ngờ: “Vì sao anh chắc chắn như vậy?”
“Bởi vì quốc gia cần phần tử trí thức xây dựng tổ quốc, quốc gia muốn phát triển hơn nữa, không có khả năng vĩnh viễn phá hỏng con đường bay lên. Hiện giờ chỉ là bóng tối trước bình minh, không lâu sau mọi chuyện chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt đẹp.” Vân Cô Viễn nói.

Có đôi khi Diệc Thanh Thanh thực sự bội phục đầu óc của Vân Cô Viễn.
Cho dù mình là từ đời sau xuyên trở về, còn đọc qua cuốn sách màu vàng, tuy nội dung trong sách đã có nhiều thay đổi so với hiện thực, nhưng phần lớn vẫn khá giống nhau.

Bạn cần đăng nhập để bình luận