Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 361: Có thể kéo dài thêm nửa năm không

Nói không chừng bắt đầu làm trước khi mùa đông tới, lúc ấy anh đã nghĩ tới chuyện kéo dài kỳ hạn nấu cơm sao?
“Có thể kéo dài thêm nửa năm không?” Trong lòng Vân Cô Viễn thấp thỏm: “Nếu không thì ba tháng? Một tháng cũng được.”
Chẳng qua thời gian hơi ngắn, anh còn phải nghĩ biện pháp xem lần sau làm gì.
Diệc Thanh Thanh nhìn anh như vậy thì bật cười.
A Viễn của cô quá khiến người ta yêu thương rồi, hiện giờ nếu cô còn tin tưởng người nào đó chỉ đơn thuần vì học nấu cơm thì cô chính là kẻ ngốc.
Học nấu cơm là giả, ở bên cô mới là thật đúng không?
“Khụ, em cảm thấy cái rương này đổi nửa năm quá ngắn, cụ thể là bao lâu trong chốc lát em không biết rõ lắm, đợi em nghĩ trước đã, sau này mỗi tuần vẫn giống như trước đây! Ừm… Bắt đầu từ hôm nay đi! Để em nghĩ xem, hôm nay nấu món gì ăn đây…”
Vân Cô Viễn hiểu rõ ý của cô, vui sướng trong mắt giống như biến thành thực chất:
“Ngày hôm qua anh phát hiện một con rắn sọc gờ đang ngủ đông ở phòng chứa củi, anh nhớ rõ lúc trước em nói thịt rắn hầm canh ăn rất ngon, hay là hôm nay nấu nó đi?”
Đôi mắt của Diệc Thanh Thanh sáng lên: “Được! Vậy em cũng có lộc ăn rồi!”
Cô thực sự muốn ăn thịt rắn từ lâu.
Khoảng năm trước khi làm mèo ngủ đông, Diệc Thanh Thanh đi theo Ôn sư phụ học nấu mấy món về rắn, sau khi ăn thử, hương vị tươi ngon đó khiến cô thèm nhỏ dãi rất lâu, đã làm nghiện nhiều lần trong hình thức dạy học kỹ năng.
Lúc trước không phải là cô chưa từng gặp rắn, chẳng qua không biết con này lại ăn ngon như vậy.
Đáng tiếc khi biết thì đã bắt đầu mùa đông, rắn còn trốn ở trong động, tuyết chôn vùi mất, căn bản không tìm thấy tung tích của chúng nó, đành phải từ bỏ.
Chẳng qua có lần nấu cơm với Vân Cô Viễn đã từng nhắc tới mà thôi.
Không nghĩ tới vậy mà phòng chứa củi của anh có rắn chui vào, nếu trời lạnh một chút, tốt xấu gì phòng chứa củi cũng xài chung một mặt tường với nhà ở, có đôi khi bên trong phòng đun gì đó sẽ làm ấm nơi này lên, ấm áp hơn trời lạnh bên ngoài một chút.
Không biết phòng chứa củi của mình có hay không.
Lúc này chưa tới giờ nấu cơm, hai người định ra buổi tối cùng nấu cơm xong, Vân Cô Viễn đi trở về, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Diệc Thanh Thanh đặt rương to ở sát tường bên giường đất để ngủ, cái nhỏ thì cho vào nhà tranh, lấy tiền giấy nhét đầy trong hộp mạ vàng ra cho vào.
Cái rương này to hơn hộp sơn mạ vàng, đựng tiền quá thoải mái.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Diệc Thanh Thanh đi tới phòng chứa củi ở sân sau phòng mình, hy vọng có con rắn tinh mắt chọn trúng chỗ này làm nơi ngủ đông, cũng thêm đồ ăn cho mình.
Đáng tiếc cô lục hết phòng chứa củi, cũng không thấy bóng dáng của vật nhỏ đáng yêu, cho nên từ bỏ.
Sang năm, sang năm cô nhất định sẽ chuẩn bị mười bảy mười tám con rắn trong gian nguyên liệu nấu ăn!
Diệc Thanh Thanh âm thầm thề.
Trước đây cô còn là cô gái nhỏ nhìn thấy sinh vật thân dài là sợ, nhưng từ khi ăn cá chạch, ăn rắn, sinh vật thân dài lại đột nhiên trở nên đáng yêu hơn, còn tươi ngon hơn cá.
Đúng rồi, chuyện này nhắc nhở cô, còn phải tìm Lý sư phụ hỏi cách bắn rắn, lúc trước cô đã nhảy vọt qua nội dung này, lúc ấy cảm thấy rắn không có nhiều thịt, nhìn là thấy không ngon, chỉ học biện pháp phân biệt rắn độc.
Khi tới buổi tối ăn cơm, Diệc Thanh Thanh mang theo đồ tới phòng Vân Cô Viễn trước.
Hiện giờ Diệc Thanh Thanh đã rất quen thuộc phòng anh, đặc biệt là khu vực bếp.
Vân Cô Viễn đã xử lý rắn xong, bởi vì là hầm nên rất đơn giản, cho gia vị vào nấu là được.
Diệc Thanh Thanh vừa nói vừa đặt đồ vào, đậy nắp nồi lại:
“Thực ra món hầm không khác nhau mấy, chủ yếu là vị nguyên bản của món ăn, kế tiếp chậm rãi đợi là được.”
“Ngồi ở đây đi, chỗ này ấm áp.” Vân Cô Viễn ngồi trước bệ bếp nhóm lửa vỗ ghế con bên cạnh.
Anh thích hầm nhất, khi hầm canh thời gian nấu sẽ ngắn đi, thời gian chờ đợi sẽ lâu hơn, hai người ngồi bên bệ bếp, trông lửa, có thể nói với rất nhiều câu.
Diệc Thanh Thanh cũng không biết tính toán trong lòng Vân Cô Viễn, cô ngồi xuống bên cạnh Vân Cô Viễn một cách quen thuộc, cầm một nắm hạt dưa trong túi ra đưa cho Vân Cô Viễn:
“Vào lúc này, cắn hạt dưa là tốt nhất, ăn hết thì bảo em, em vẫn còn!”
Cô vỗ hai túi căng phồng của mình, bày tỏ mình mang theo rất nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận