Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 117: Em đang trốn tránh người khác sao

Chỗ cô bố trí bẫy cố ý tránh nơi người trong thôn thường hoạt động, liên tục hai lần vừa khéo không quá có khả năng.
Lúc trước cô đều là buổi chiều tan làm xong mới bố trí bẫy, giữa trưa hôm sau tới kiểm tra.
Nếu không đổi vị trí mà nói, buổi tối sẽ không lên núi, giữa trưa kiểm tra con mồi là có thể thuận tiện khôi phục bẫy như cũ.
Bởi vì kịp thời gian, sau khi cô tan làm đi tương đối nhanh, nếu người khác muốn biết cô đặt bẫy ở đâu, chắc chắn chú ý tình hình của cô vào giữa trưa và buổi chiều.
Nhưng nếu muốn tới hai khoảng thời gian này, lấy đi con mồi trước khi cô tới thì quá khó khăn.
Bởi vì cô gần như là tan làm xong, về khu thanh niên trí thức cõng sọt, sau đó ngựa không dừng vó từ cửa sau lên núi.
Khu thanh niên trí thức gần sau núi hơn thôn dân khác, muốn giữa trưa và chạng vạng lên núi trước cô, lấy con mồi đi, lại tránh cô gần như không có khả năng.
Tuy khi không đổi chỗ đặt bẫy chạng vạng cô không lên núi, nhưng người này không thể đoán trước được rốt cuộc cô có đổi vị trí hay không, cho nên khi chạng vạng nhất định sẽ nhìn chằm chằm phòng cô, đặc biệt là cửa sau.
Nhìn chằm chằm cô cũng phải tốn thời gian, không biết khi nào cô sẽ ra cửa, cho nên buổi tối đi nhặt con mồi cũng không quá an toàn, vậy có khả năng người này sáng sớm tìm tới nhặt.
Tuy buổi sáng làm việc từ sớm, nhưng mùa này trời sáng cũng sớm, dậy sớm một chút lên núi cũng không phải không có khả năng, hay là người này không đi làm việc.
Diệc Thanh Thanh tự nhận cô rất cảnh giác ở trong núi rừng, nếu đối phương cách quá gần cô không có khả năng không có chút phát hiện.
Vậy chỉ có thể duy trì khoảng cách không ngắn.
Vậy chỉ có thể là duy trì khoảng cách không ngắn.
Dưới khoảng cách như vậy, nếu muốn bắt được người đó cũng tương đối khó khăn, cũng không dễ phán định có phải người ta thật sự theo dõi cô hay không.
Không bằng nghĩ cách khác, tốt nhất có thể báo thù, cho người này chút giáo huấn.
Trong lòng cô có tính toán, không động bẫy này, còn lại bố trí một cái cách đó không xa, giấu tai mắt người ta.
Sau đó cô làm bộ như không có chuyện gì, xuống núi giống như thường lui tới.
Sau khi tới buổi chiều tan làm, cô cũng vội vã trở về khu thanh niên trí thức, nhưng mà lần này cô không lập tức ra cửa.
Lúc trước cô chỉ cần không làm việc, chuyện đầu tiên làm khi về nhà là nhóm lửa nấu cơm.
Cô phán đoán, người muốn nhìn chằm chằm cô có đi ra ngoài từ cửa sau hay không, ngoại trừ nhìn chằm chằm cửa sau, khi nấu cơm tỏa ra khói bếp là quan sát tốt nhất.
Nếu chuẩn bị lên núi thì không vừa trở về đã nấu cơm, chắc chắn sẽ vội vàng chạy lên núi.
Diệc Thanh Thanh lợi dụng điểm này, khiến đối phương tê mỏi trước.
Cô châm lửa ở bếp một lát, nhưng không nấu ăn mà đang nấu nước.
Tràn đầy một nồi nước, bếp cũng nhét đầy củi, có thể đun thêm một lát.
Ống khói sẽ có khói bay ra ngoài, ở phía xa nhìn không khác gì khói nấu cơm.

Sau khi đun nước xong, Diệc Thanh Thanh mở cửa trước.
Cửa két một tiếng vang lên, Vân Cô Viễn ở phòng đối diện nhúc nhích tai, cô ra ngoài sao?
Anh im lặng đi qua mở rộng cửa phòng mình.
Sau đó lơ đãng trùng hợp cầm ghế nhỏ ra ngồi ở cửa.
Chỉ thấy cô gái phòng đối diện ra cửa nhìn trái nhìn phải một lát, sau đó lắc lư một vòng ở cửa lại đi vào.
Một lát sau lại cầm chổi ra quét cửa, chẳng qua động tác đó luôn cảm thấy không quét rác nhanh nhẹn như thường ngày, lực chú ý hình như đều ở chỗ khác.
Hình như là đang chú ý tình hình hai bên ngõ nhỏ?
Thấy anh đang nhìn cô, cô còn về phòng đứng bên trong cánh cửa làm tư thế “xuỵt” với anh.
Vân Cô Viễn nhướng mày, lẳng lặng nhìn cô xem cô muốn làm gì.
Cuối cùng ngõ nhỏ không có ai khác, Diệc Thanh Thanh nhanh chóng cầm lấy cuốc nhỏ và lưỡi liềm bên cửa, đóng cửa khóa cửa, lao tới phòng Vân Cô Viễn liền mạch lưu loát.
Vân Cô Viễn: ???
“Đồng chí Vân, có thể mượn cửa sau nhà anh dùng một lát không?” Diệc Thanh Thanh nói.
Vân Cô Viễn lập tức hiểu rõ ý cô:
“Em đang trốn tránh người khác sao? Có người nhìn chằm chằm em à? Là ai thế? Lúc này em muốn lên núi sao? Bẫy của em bị người ta phát hiện à?”
Cô lựa chọn tìm kiếm anh trợ giúp, trong lòng anh rất vui, tuy chỉ là mượn phòng anh đi ra ngoài.
Nhưng mà chuyện này hơi nguy hiểm, anh có chút lo lắng cho nên mạo muội hỏi nhiều.
“…” Diệc Thanh Thanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Bạn cần đăng nhập để bình luận