Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 145: Đều là vai chính

Đột nhiên cảm thấy mỗi người trong chuyện xưa đều không đơn giản.
Một quyển chuyện lấy thị giác của nữ chính kể chuyện, thật sự là cuốn sách về cả thế giới sao?
Diệc Thanh Thanh tự mình thể nghiệm qua lại cảm thấy không đơn giản như vậy.
Mỗi người ở đây, đều không giống với miêu tả trong tiểu thuyết lắm.
Mỗi người đều là vai chính ở thế giới của mình, không phải câu chuyện trong đầu cô hiện giờ có thể bao quát và khống chế.
Đây là câu chuyện dùng thị giác của Lý Mộng Tuyết viết ra, thậm chí vận mệnh của bản thân Lý Mộng Tuyết cũng không thể khống chế, một chút thay đổi sẽ viết lại lần nữa.
Hơn nữa sách này đổi mới xong, mỗi lần xuất hiện chữ đều phát triển đồng bộ với mọi chuyện trong hiện thực, chưa từng biết trước hành động kế tiếp của nữ chính và chuyện sắp xảy ra.
Diệc Thanh Thanh cảm thấy như vậy chân thật hơn một chút, có lẽ nơi này không phải được quy định xong, chỉ có một nhân vật chính trong thế giới sách, nhưng là một thế giới sách trong đó quỹ đạo của các sự kiện được ghi lại trong sách.
Nói không chừng mỗi người ở đây đều có một cuốn sách vàng ghi lại cuộc đời của mình, mỗi người đều là vai chính trong sách của mình.
Càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.
Tiền Lai Lai: “…”
Làm gì mà dùng ánh mắt kỳ lạ như vậy nhìn cô ấy?
“Lai Lai, cố lên!” Lý Mộng Tuyết cổ vũ cô ấy.
Cái quái gì thế?
Tiền Lai Lai không hiểu ra sao.
“Mọi chuyện không thể nóng vội, cẩn thận một chút.” Diệc Thanh Thanh cũng dặn dò một câu.
Sao có cảm giác bí mật hành động của cô ấy còn chưa bắt đầu đã bị người ta nhìn thấu như vậy?
Cô ấy cũng chỉ là hôm qua nghe người ở trung tâm y tế nói mua đồ ăn hàng ngày rất vất vả, những người ở xa về muộn chỉ mua được đồ thừa, cô ấy nghĩ tới rau củ mình trồng ở mảnh đất kia, cây con đã bắt đầu nảy mầm.
Đồ ăn phát triển cũng nhanh nên chỉ cấy một ít ra ruộng với khoảng cách vừa phải, còn lại để lại trồng vài vụ, hơi lãng phí nên cô ấy muốn bán một ít để kiếm tiền.
Chuyện thuê xe đạp thành công khiến cô ấy thông suốt, cho dù biết đây là đầu cơ trục lợi, trong lòng cô ấy vẫn ngo ngoe rục rịch.
Hôm nay cô ấy mang theo ít đồ ăn, tính toán đi thử xem, không được cũng không tổn thất gì, tốt xấu gì cũng có thể tiết kiệm chút cho trong nhà.
Diệc Thanh Thanh và Lý Mộng Tuyết đều có bí mật riêng, cho nên đối với việc tư tương đối nhạy cảm sẽ không hỏi thăm nhiều, nhưng thực ra đều đoán được đại khái.
Đến huyện thành, che che giấu giấu mang theo đồ, còn có thể vì cái gì?
Tiền Lai Lai lại không có thân thích trong huyện thành.
Lý Mộng Tuyết là cổ vũ Tiền Lai Lai cùng nhau kiếm tiền phát tài, mà Diệc Thanh Thanh thì hi vọng cô ấy cẩn thận một chút, làm việc ổn thỏa.
Người khác không giống với cô, có bàn tay vàng trợ giúp.
Niên đại này thanh niên trí thức xuống nông thôn, điều kiện gia đình không phải tốt như vậy, cũng chỉ có thể đau khổ chịu đựng, muốn mình sống tốt hơn, phải nghĩ biện pháp khác.
Dựa vào đồ ăn trong ruộng có thể khiến mình ăn no, nhưng ăn tốt là không thể.
Mỗi người đều có con đường của mình phải đi, có khó xử của mình, cũng có chuyện mình phải làm.
Tuy bàn tay vàng khiến cô sống thoải mái hơn nhiều ở thế giới này, nhưng cũng không cho phép cô trao đổi bí mật với người khác.
Bí mật của mình không thể nói cho người khác, như vậy cũng phải duy trì khoảng cách với bí mật của người khác.
Có lẽ đây là tác dụng phụ của bàn tay vàng!
Trong lúc nhất thời Diệc Thanh Thanh suy nghĩ rất nhiều, cho dù thế nào, có bàn tay vàng vẫn là kiếm lời.
Tới huyện thành, mọi người vẫn ai đi đường nấy, đi bận việc của mình.
Nhưng mà ngày hôm nay khác với hôm qua, trước khi tách ra Trịnh Hiểu Long kiên định nói:
“Hôm nay cho dù em bận đến lúc nào, anh đều ở đây đợi em.”
Trong lòng Lý Mộng Tuyết đã tiếp nhận anh ta, biết lúc trước mình có chút không ổn, nên nói:
“Em khoảng 4 rưỡi trở về, đến lúc đó vất vả anh hộ tống!”
Trịnh Hiểu Long liên tục gật đầu, vui sướng suýt nữa nhảy lên.
Hộ tống, từ này không bình thường, Diệc Thanh Thanh nhìn hai bọn họ một lất, đây là chính thức xác nhận quan hệ sao?
Quay đầu nhìn thấy Vân Cô Viễn đang nhìn mình với ánh mắt chờ mong, không hiểu sao Diệc Thanh Thanh lại cảm nhận được chút ấm ức từ trong mắt anh.
Nhớ tới hứa hẹn ngày hôm qua của mình, cô hỏi anh: “Hôm nay khi nào anh trở về.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận