Xuyên Đến Thập Niên 70 Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Phát Tài

Chương 309: Tuyết đầu mùa

“Tuyết rơi!”
Đây là lần đầu tiên cô thấy tuyết cao trên đất như vậy còn chưa tan, nên vô cùng hưng phấn.
Tuyết trắng, mềm mại giống với tưởng tượng, giống y như đóa mây lạnh căm căm.
Tuyết ngoài cửa bị cô đè ra hình người.
Nghe thấy âm thanh, Vân Cô Viễn cầm thùng ra chuẩn bị đi múc nước cùng cô vừa vặn thấy được cảnh cô ngã nhào vào trong tuyết.
Anh cho rằng cô té ngã theo bản năng, muốn đến đỡ, nhưng lại thấy cô ngồi dậy ôm một nắm tuyết cho anh xem.
Gương mặt hơi mũm mĩm của cô có chút đỏ rực, đôi mắt sáng trong: “A Viễn, thật nhiều tuyết!”
“Ừm, thật nhiều tuyết.” Vân Cô Viễn nhìn dáng vẻ trẻ con của cô, ý cười sâu hơn.
Anh kéo cô dậy, nhẹ nhàng phủi tuyết trên mũ cô: “Trên mặt đất lạnh, thích cũng không thể lao vào tuyết như thế.”
Diệc Thanh Thanh gần như là bị xách lên ngoan ngoãn gật đầu, sao chỉ trong nháy mắt cô đã dậy rồi?
Ách, có lẽ là A Viễn của cô triển lãm lực cánh tay ưu việt cho cô xem.
Hừ!
Diệc Thanh Thanh ôm đống tuyết trong lòng, ném lên người Vân Cô Viễn: “Tặng anh một quả cầu tuyết, ha ha ha!”
Vân Cô Viễn đột nhiên không kịp đề phòng, trước ngực bị ném một phát, anh còn chưa tức giận, người nào đó khởi xướng đã có tật giật mình bắt đầu chạy.
Nhưng mà tuyết quá sâu, chạy quá nhanh, hi hi ha ha, chưa được hai bước đã rầm một tiếng, quỳ gối trên nền tuyết, lần này là cô ngã thật.
Nghe thấy âm thanh tuyết rơi, Tiền Lai Lai đi ra ngoài xem thấy Diệc Thanh Thanh đang quỳ gối trước mặt mình thì nói:
“Thanh Thanh, sáng sớm tinh mơ, hành lễ lớn với tôi như vậy, tôi thật sự có chút không chịu nổi!”
“…” Diệc Thanh Thanh lề mề đứng dậy, ở trước mặt chị em tốt của mình vĩnh viễn không nhận thua, cô không nói nhiều lời trực tiếp ném quả cầu tuyết.
Cảm ơn giáo viên dạy kỹ năng săn thú dạy tốt, cô bắn tên chính xác, ngay cả ném quả cầu tuyết cũng xấp xỉ như vậy.
Tiền Lai Lai trêu chọc không thành, còn bị tấn công lại nhanh chóng gia nhập chiến trường.
Đối phó với mình Tiền Lai Lai, Diệc Thanh Thanh không sợ.
Sau đó Lý Mộng Tuyết và Vương Linh Linh đi ra, Diệc Thanh Thanh cũng không bên này nặng bên này nhẹ, dùng quả cầu tuyết khởi xướng cuộc chiến mới.
Chẳng qua cô hưng phấn quá mức, đánh giá cao thực lực của bản thân, càng đừng nói còn có Trần Chí Hòa giúp đỡ Tiền Lai Lai, còn có Trịnh Hiểu Long đứng cùng chiến tuyến với Lý Mộng Tuyết gia nhập vào.
Diệc Thanh Thanh trực tiếp bị bao vây tấn công, đương nhiên là Vân Cô Viễn không thể nhìn nổi cô gái của mình bị nhiều người bắt nạt như vậy, bảo vệ cô ở sau người báo thù giúp cô.
Diệc Thanh Thanh thường ló đầu từ sau lưng anh ra, tìm cơ hội ném quả cầu tuyết.
Hai bọn họ ném chuẩn xác ngược những người khác, lấy hai địch năm không rơi vào hạ phong.
Sau này không biết là ai ném trật quả cầu tuyết, ném lầm quân đội bạn, khiến trường hợp trở nên hỗn loạn hơn.
Sau hẻm san bằng sạch sẽ tầng tuyết dần hiện lên gồ ghề lồi lõm.
Tiếng cười hết đợt này tới đợt khác ở bên ngoài khu thanh niên trí thức đều có thể nghe thấy được.
Một hộ sống gần dưới sườn núi khu thanh niên trí thức nhất đang xúc tuyết nghe thấy động tĩnh, nghi ngờ hỏi:
“Đây là tiếng ngỗng kêu ở đâu thế?”
Cãi nhau ầm ĩ, chơi tận hứng, cười nhiều đến mức gương mặt cứng đờ.
Sau đó mới cầm xẻng tới cùng nhau xúc tuyết, tuyết này không xúc sạch thì không thể ra khỏi cửa.
Còn có tuyết trên mái nhà nữa, không dọn sạch thì sẽ đè hỏng ngói.
Ngõ nhỏ hiếm khi náo nhiệt lên.
Cũng may hiện giờ tận cùng của hẻm nhỏ cũng mở cửa nhỏ, nếu không tuyết sâu như vậy, không đẩy được ra ngoài, muốn xúc ra một con đường nhỏ cũng không được.
Vốn dĩ nghịch tuyết quá lâu có chút lạnh người, bận rộn như vậy cũng ấm áp hơn.
Xúc tuyết ra khỏi cửa khu thanh niên trí thức sắp thành đống to.
“Nhiều tuyết như vậy, không làm người tuyết quá đáng tiếc!” Lý Mộng Tuyết nói.
Diệc Thanh Thanh cũng gật đầu, hôm nay cô rất muốn chơi đùa.
Có thể là gần đây học tập quá lâu, chơi một lát chơi đến điên lên.
“Vậy làm đi, nhưng làm cái gì?” Tiền Lai Lai nói.
“Làm bốn đóa Kim Hoa chúng ta!” Vương Linh Linh vẫn luôn nhớ rõ tổ hợp bọn họ.
“Còn có bọn anh nữa!” Trịnh Hiểu Long không chịu, ba bọn họ không có cảm giác tồn tại sao?
“Anh muốn làm anh, đứng ngay bên Mộng Tuyết!”
“Lai Lai…” Trần Chí Hòa do dự một lát vẫn kéo tay áo của Tiền Lai Lai.
Vân Cô Viễn không nói gì, nhưng mà nhìn Diệc Thanh Thanh.
“Vậy làm bảy người tuyết, giống như ảnh chụp lần trước, bốn bọn em ở trước, ba anh ở phía sau.” Lý Mộng Tuyết quyết định.
Muốn dựa gần ai cũng được, mọi người đều hài lòng.
Nói xong thì bắt đầu làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận